“Mặc Trì cũng là bầu trời của em đó.”, Lưu Anh tiếp lời: “Đừng cho
rằng anh ấy chỉ có một bên chân mà không thể làm cây cột chống trời cho
em. Em cứ tin vào cách nhìn của chị. Anh ấy là người chồng tô't, chỉ có
điều không được rắn rỏi mà thôi”.
Tư Tồn cúi đầu, thở dài đầy lo lắng: “Biến nạn năm đó đã để lại biết
bao nguy cơ cho anh ấy. Phổi của anh ấy bây giờ cũng không được tốt”.
Lưu Anh lấy lại tinh thần, bước ra khỏi giường rồi ghé mặt vào tai Tư
Tồn, thì thầm: “Sức khỏe không tốt thì có gì phải sợ? Chỉ cần em chăm lo
tẩm bổ cho anh ấy là được. Anh Tiết nhà chị quanh năm hít bụi phấn, phổi
cũng nào có tốt gì hơn. Em cứ nấu cháo dưỡng phổi cho anh ấy ăn, chắc
chắn sẽ có hiệu quả”.
Lưu Anh nói trôi chảy như thể một chuyên gia dinh dưỡng: “Người bị
bệnh về phổi sợ nhất là thời tiết khô lạnh. Em hãy dùng bách hợp, đường
phèn và gạo nấu thành cháo, sẽ rất có lợi cho phổi.”
Tư Tồn chăm chú ghi lại từng chữ, đoạn nhíu mày thắc mắc: “Đi đâu
để tìm bách hợp bây giờ được chị?”
“Các hiệu thuốc bắc đều có bách hợp khô. Em xin đơn thuốc trong
bệnh xá của trường là mua được. Sau đó, em ngâm bách hợp trong nước
lạnh, sau một đêm là có thể đem nấu cháo”.
Tư Tồn gật đầu, mỉm cười với Lưu Anh thay cho lời cảm ơn. Lưu Anh
cười nói: “Trông em cũng ra dáng cô dâu nhỏ đấy chứ”. Câu nói đó của
Lưa Anh khiến Tư Tồn thẹn thùng đỏ ửng mặt.
Vu Tiểu Xuân đã quay lại phòng sau khi kết thúc buổi tự học. Tư Tồn
ngại ngùng cúi đầu thấp xuống. Đã một tuần rồi hai người vẫn chưa nói gì
với nhau. Không ngờ, Vu Tiểu Xuân lại chủ động bước đến bên bàn học
của cô, chìa ra một quả trứng gà màu nâu nhạt. Tư Tồn ngẩng đầu lên,