CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 399

Họ bước qua đám đông, nhưng mới đi được vài bước đã nghe thấy

tiếng một đứa trẻ hét lên: “Trương béo, mẹ mày đến rồi kìa!” Sau đó là một
âm thanh chói tai, tiếp đó là tiếng khóc của đứa trẻ cùng lời mắng mỏ của
người mẹ.

Tư Tồn sợ Mặc Trì không đứng vững, liền đỡ lấy cánh tay anh. Một

lúc sau, cỗ mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Đứa bé đó nói năng lung tung, anh đừng
để bụng nhé!”

Mặc Trì trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: “Không sao đâu, người có thiện

ý vẫn còn nhiều lắm em ạ”.

Tư Tồn đau lòng nhìn anh, như chực khóc tới nơi. Mặc Trì vuốt nhẹ

lên má cô, chậm rãi nói: “Thật sự là không sao mà. Bây giờ anh không
muốn để ý xem người khác nói gì nữa. Con người quan trọng nhất là vượt
qua chính bản thân mình. Có thể đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng mình thì
không còn gì phải sợ nữa”.

Mặc Trì tuy miệng nói không vấn đề gì nhưng trên đưòng về anh ít nói

hơn hẳn. về đến nhà, anh nói có văn kiện cần phải chỉnh sửa gấp rồi nhốt
mình trong thư phòng. Tư Tồn biết, trong lòng anh cũng đang rất buồn bực
nên cũng không muốn làm phiền. Cô vào bếp, thấy cô giúp việc đang làm
cơm, nhân thể lén đem ngâm chỗ bách hợp mới mua vào nưốc, đợi đến
ngày mai sẽ nấu cháo cho Mặc Trì, tạo cho anh một bất ngờ nho nhỏ.

Tới giờ ăn tối, Mặc Trì mới ra khỏi thư phòng. Nụ cười đã xuất hiện

trở lại trên khuôn mặt anh. Tư Tồn mỉm cười, thấy bớt lo lắng đi phần nào,
cô ân cần dìu anh xuống tầng: “Hôm nay anh phải ăn nhiều một chút đấy.
Có món đậu phụ do chính tay em làm. Cô còn hầm canh sườn với đậu
vàng, thơm cực kì nhé!” Mặc Trì chỉ ăn được nửa bát canh nhưng lại ăn hết
món đậu phụ mà Tư Tồn làm. Anh lên tiếng tán tụng: “Tay nghề của em
không ngờ cũng khá đấy chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.