“Thế sao tối qua em lại đổ mồ hôi?”
“À...”, Nói tới đó Tư Tồn không nhớ nổi thêm gì thêm. Tối qua cô đổ
mồ hôi lúc nào nhỉ?
Mặc Trì thở dài vẻ bất lực. Sao anh lại có thể quên mất cô vợ xinh đẹp
đáng yêu của anh vẫn chỉ là một cô gái bé bỏng cơ chứ? “Đêm qua em còn
nói với anh, ở trường thỉnh thoảng em cũng bị ra mồ hôi trộm còn gì”.
“Anh đừng lo, em khỏe lắm, lần nào khám sức khỏe cũng đạt loại A
cơ đấy”.
Mặc Trì không để cô nói tiếp, vội vã ngắt lời: “Ngày mai em xin nghỉ
học đi, anh sẽ đưa em đi khám”.
Cả ngày Chủ nhật, Tư Tồn cứ mãi dùng dằng về việc đi khám. Cô
không thích tới bệnh viện chút nào, nhưng Mặc Trì thì rất dứt khoát: “Em
không thích bệnh viện, anh còn ghét hơn em. Nhưng, dù thế nào em cũng
cần phải khám xét cẩn thận một lần xem sao. Để như vậy anh không yên
tâm chút nào. Anh đã gọi điện cho chú Trình rồi, chú ấy hứa sẽ giới thiệu
ình vài vị bác sĩ Trung y”.
Mặc Trì dỗ dành Tư Tồn, sau đó còn đưa cổ đi xem phim. Tư Tồn
thấy mình có “kháng nghị” cũng bất thành, đành tận dụng cơ hội đòi thêm
một xâu kẹo hồ lô. Ngày hôm sau, cả hai người cùng xin nghỉ để tới Khoa
Trung y của Bệnh viện Nhân dân.
Sau một hồi thăm khám, bác sĩ Đường kê giấy để Tư Tồn đi làm xét
nghiệm. Cô hồi hộp tới nỗi nổi da gà, liền năn nỉ với Mặc Trì: “Em không
làm sao đâu, sức khỏe của em rất tốt mà”. Mặc Trì cũng lo lắng nhưng anh
đã dứt khoát rồi, không thể thay đổi được nữa, bèn an ủi cô: “Ai đến bệnh
viện cũng phải kiểm tra, em đừng sợ”. Nói đoạn, tay anh nắm chặt lấy tay
cô như tiếp thêm sức mạnh. Phòng làm việc của bác sĩ Đường ở tầng một,
còn Phòng Hóa nghiệm nằm trên tầng bốn. Mặc Trì vẫn nhất quyết đòi đi