lên cũng Tư Tồn. Anh còn nói với giọng tự trào: “Ai không biết còn tưởng
em đưa anh tới khắm bệnh đấy”.
Tư Tồn nhăn mũi: “Mùi ở bệnh viện khó chịu quá!”
Mặc Trì cũng hùa vào: “Mỗi lần nghĩ tới mùi thuốc khử trùng ở bệnh
viện là anh lại cảm thấy buồn nôn”.
Tư Tồn làm xong các xét nghiệm thì cũng vừa vặn đến giờ nghỉ trưa.
Mặc Trì đưa Tư Tồn tới một nhà hàng gần bệnh viện ăn một bữa thật ngon.
Tư Tồn ủ rũ nhìn Mặc Trì đang ngồi trên ghế đối diện, lo lắng hỏi: “Mặc
Trì, liệu người ta có xét nghiệm cho người không mắc bệnh thành có bệnh
không?”
Mặc Trì không nhịn được cười: “Không có bệnh thì làm sao xét
nghiệm ra bệnh được. Mau ăn đi, gần đây em vất vả quá nhiều rồi”.
Tư Tồn nhanh nhảu gắp cho anh một miếng sườn: “Anh cũng khác gì
em chứ”.
Buổi chiều, họ quay lại bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm rồi đến gặp
bác sĩ Đường. Bác sĩ Đường đeo kính lão, xem kĩ kết quả xét nghiệm và bắt
mạch cho Tư Tồn lần nữa. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, ông kết luận:
“Khí huyết lưỡng hư, tây y gọi là “chứng thiếu máu tuổi dậy thì”, không có
vấn đề gì lớn, chỉ cần hằng ngày bổ sung dinh dưỡng, rèn luyện sức khỏe là
ổn”.
Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm. Tư Tồn vẫn chưa hết tức giận, cô không
ngờ mình thật sự có bệnh.
Mặc Trì trêu cô: “Em còn bé quá nhỉ, vẫn đang dậy thì cơ đấy”.
“Chứng bệnh này thường gặp ở những cô gái dưới hai mươi tuổi.”,
bác sĩ Đường giải thích cặn kẽ: “Nếu không có gì đặc biệt thì tới năm hai