Tịnh Nhiên đỏ mặt. Chàng trai nhanh chóng chìa tay ra, tự giới thiệu:
“Em tên Tạ Tư Dương, là bạn trai của Tịnh Nhiên”.
Tạ Tư Dương là một chàng trai cao to tráng kiện, khuôn mặt khôi ngô
tuấn tú. Anh mặc cả một bộ quần áo màu trắng, đứng với Tịnh Nhiên mặc
áo đỏ váy đen trông rất xứng đôi. An tượng đầu tiên của Mặc Trì với Tạ Tư
Dương khá tốt đẹp. Anh bắt tay Tạ Tư Dương, sau đó anh vỗ vỗ vai chàng
trai trẻ với hàm ý, anh tin tưởng giao cô em gái yêu quý nhất của mình cho
cậu.
Tịnh Nhiên kéo Tư Tồn ra rồi nói: “Xem hai người cứ như gặp được
tri kỉ vậy, quên mất chị dâu của em rồi. Tiểu Tạ, đây là chị dâu em, tên Tư
Tồn”.
Tạ Tư Dương quay sang bắt tay Tư Tồn, sau đó đỡ lấy hành lí của hai
người, xách lên vai rồi họ cùng nhau đi tới một quán ăn gần nhà ga. Tạ Tư
Dương suy nghĩ vô cùng chu đáo, anh biết mọi người vừa xuống xe, chưa
háo hức với chuyện ăn uống lắm, vì thế không gọi những món ăn nhiều dầu
mỡ. Anh chỉ gọi ỗi người một bát mì Dương Xuân, vừa nóng hổi vừa tỏa
mùi thơm phức. Được ăn một bát mì thơm ngon, những mệt mỏi trong cuộc
hành trình dài của Mặc Trì và Tư Tồn hồ như cũng vợi đi một nửa. Sau bữa
ăn, Mặc Trì cùng Tư Tồn về nhà khách Bắc Đại nghỉ ngơi, còn Tịnh Nhiên
và Tạ Tư Dương tiếp tục lên lớp.
Tư Tồn đúng là mang dáng vẻ của một người lần đầu tiên tới Bắc
Kinh, nom thứ gì cũng thây mới mẻ và lạ lẫm. Cô không nghỉ ngơi mà trèo
lên cửa sổ nhà khách, ngắm nghía khuôn viên trường Bắc Đại. Nom cô
chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, Mặc Trì quyết định đưa cô xuống tầng, đi thăm
quan khuôn viên trường. Họ đến hồ Vô Danh, tìm một chỗ tĩnh mịch và
ngồi nghỉ. Ớ phía không xa, một vài cô nữ sinh đang ôm cuốn Từ điển
tiếng Anh dày cộp học từ mới. Gió nhẹ khẽ mơn man trên khuôn mặt,
nhành cây đu đưa, bóng tháp nghiêng mình soi bóng xuống mặt hồ rạng rỡ.
Cảnh vật đẹp như một bức tranh thủy mặc.