CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 431

“Hồ Vô Danh là biểu tượng của Bắc Đại.”, Mặc Trì nói: “Nhắc tới Bắc

Đại, thứ đầu tiên người ta nghĩ tới chính là nó. Em biết không, có người
nói, tinh túy của cả trường Bắc Đại có thể khái quát trong câu “nhất tháp,
nhất hồ, nhất đồ là thế đấy”.

Tư Tồn nghe không rõ, hỏi lại: “Sao lại là rối tinh rối mù?”

Mặc Trì cười, giải thích lại một lượt cho cô nghe: “Thế mà em cũng

dám nhận là tốt nghiệp Khoa Trung văn, ngay đến khả năng lĩnh hội cũng
không có. Anh nói là “nhất tháp, nhất hồ, nhất đồ” chứ không phải cái gì
mà “rối tinh rối mù”. Tháp ở đây là chỉ tháp Bác Nhã”. Đoạn, anh giơ tay
chỉ về ngọn tháp ở phía Đông. “Thật ra, đấy là một giếng nước ngọt. Người
ta xây nó để giải quyết vấn đề nước dùng hằng ngày cho giáo viên và sinh
viên trong trường. Vẻ ngoài của nó mô phỏng tháp cổ Thông Ghâu. Đây
chính là nét lãng mạn của Bắc Đại, biến giếng nước thành bảo tháp, khiến
nó trở nên rất hòa hợp với khung cảnh xung quanh. Mặt hồ in bóng tháp trở
thành một trong những cảnh đẹp nhất của Bắc Đại”.

Tư Tồn gật đầu lĩnh hội: “Đúng là khác biệt thật. Hồ Nhân Công ở

trường em trống huơ trống hoác, chẳng có cảnh sắc gì đặc biệt cả. Buổi tối
em đi qua đó lúc nào cũng thấy rờn rợn”.

Mặc Trì tiếp tục giới thiệu: “Hồ này chính ià hồ Vô Danh. Đã có rất

nhiều mặc khách từng viết thơ về nó”.

Tư Tồn vồn vã hỏi tiếp: “Thế còn “nhất đồ” là gì hả anh?”

Mặc Trì hồ hởi: “Nhất đồ là chỉ thư viện Bắc Đại. Đấy thật sự là thánh

đường của học thuật. Thái Nguyên Bồi, Lý Đại Siêu, Văn Nhất Đa... đều
từng đọc sách ở đó”.

Vừa nghe nhắc đến sách, mắt Tư Tồn đã sáng lên: “Ở đó chắc muốn

tìm sách gì cũng có, anh nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.