Mặc Trì khoanh tay lắc đầu: “Đương nhiên là không thể”.
Tư Tồn liền bĩu môi, ỉu xìu: “Thế anh còn đùa em”.
“Anh thật sự muốn ở bên cạnh em mà. Anh không thể chuyển công tác
tới Bắc Kinh nhưng anh có thể thường xuyên ngồi tàu hỏa đến thăm em. Tư
Tồn, thi nghiên cứu sinh là chuyện lớn của cả đời. Có thể đến học ở trường
đại học tốt nhất Trung Hoa là điều mà nhiều người mơ cũng không được.
Em có khả năng thi đỗ, anh hi vọng em có thể thử sức một lần”.
Tư Tồn lắc tay anh nói: “Em nghe theo anh là được chứ gì”.
Mặc Trì vờ làm ra vẻ buồn rầu: “Thế là vợ anh sắp bỏ anh bay đi rồi”.
Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em chỉ là một chú khỉ nhỏ, làm sao
có thể bay ra khỏi “bàn tay Như Lai” của anh? Anh yên tâm, em sẽ không
thi đỗ đâu”.
Mặc Trì bị Tư Tồn chọc cho cười nghiêng ngả. Cô thật biết cách tiếp
thêm chí khí cho người khác bằng cách tự hạ thấp uy phong của chính
mình.
Chiều tối, sau khi tan học, Tịnh Nhiên và Tạ Tư Dương liền tới hồ Vô
Danh tìm họ. Tịnh Nhiên sắp xếp một lịch trình thưởng ngoạn vô cùng
phong phú. Buổi tối, họ sẽ đi ăn vịt quay Bắc Kinh, sáng hôm sau tới thăm
Thiên An Môn, Vương Phủ Tỉnh. Hôm sau nữa, Tịnh Nhiên sẽ dẫn Tư Tồn
đi thăm Cố Cung, Di Hòa Viên, còn Tạ Tư Dương cùng Mặc Trì tới thư
viện Bắc Đại xem sách.
“Sao không cho anh đi Cố Cung? Anh muốn đi cùng các em”, Mặc Trì
thắc mắc.
Tịnh Nhiên nhìn anh trai với vẻ kì quặc, hỏi lại: “Này anh, theo em
nhớ thì hồi bé anh đã đi Cố Cung không biết bao nhiêu lần rồi”.