Món nguội được mang lên, Tạ Tư Dương lần lượt gắp thức ăn cho Tư
Tồn, Mặc Trì và Tịnh Nhiên: “Anh Mặc Trì, tuy hai anh em mình bằng tuổi
nhau, nhưng xét kĩ anh còn lớn hơn em vài tháng tuổi”.
Mặc Trì kinh ngạc hỏi: “Đến ngày sinh của anh mà Tịnh Nhiên cũng
kể cho em nghe à?”
Tạ Tư Dương cười đáp: “Tịnh Nhiên nhớ hết sinh nhật của tất cả mọi
người trong gia đình. Năm ngoái, trước sinh nhật của anh, em còn cùng
Tịnh Nhiên đi chọn quà. Cô ấy rất sùng bái anh, lúc nào cũng nhắc tới anh
trai với chị dâu. Chị Tư Tồn, nếu em không nhầm thì mấy ngày nữa là sinh
nhật lần thứ hai mươi của chị, phải không?”
Tư Tồn gật đầu đáp: “Đúng rồi, chị sinh vào đúng Tết Thanh niên,
mồng Bốn tháng Năm”.
“Tịnh Nhiên là lớp trưởng lớp em.”, Tạ Tư Dương nói: “Cô ấy là một
sinh viên nổi tiếng của trường. Thế nhưng, cô ấy nói, mình còn có một
người anh trai cực kì xuất sắc, cô ấy còn không sánh bằng một nửa của
anh”.
Mặc Trì lắc đầu nói: “Con bé khiêm tốn đấy. Làm sao anh dám so sánh
với sinh viên Bắc Đại chứ”.
Tạ Tư Dương nói: “Phong cách học tập nghiêm túc của sinh viên Bắc
Đại quả thực không phải hư danh, nhưng những người tự học thành tài chắc
chắn cũng không thua kém gì sinh viên Bắc Đại. Anh Mặc Trì bao nhiêu
năm nay chưa ỉúc nào lơ là việc đọc sách, sao anh không thử thi vào lớp
chuyên tu của Bắc Đại xem sao?”
Mặc Trì không muôn nhắc đến vấn đề này, lập tức chủ động chuyển
câu chuyện sang hướng khác. Anh cười nói: “Em đồng niên với anh, chắc
cũng hiểu việc cầm lại sách bút sau bao năm gián đoạn không phải là
chuyện đơn giản”.