đã bị người ta “bán” ột người như thế để làm kẻ hầu người hạ, ông thật sự
không tài nào chấp nhận nổi sự thật ấy.
Không một ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng cũng trở nên bí
bách. Tư Tồn ngồi thần người trên sô pha, muốn khóc mà không sao khóc
nổi. Món quà sinh nhật tuổi hai mươi đến với cô giống như một trận động
đất vậy. Mặc Trì lặng lẽ đến bên cạnh, một tay đặt lên vai cô như muốn tiếp
thêm cho cô chút sức mạnh.
Lý Thiệu Đường đột ngột phá vỡ bầu không khí im lặng bằng một
quyết định xanh rờn: “Ngày mai Tư Tồn phải đi làm một vài thủ tục. Con
bé bắt buộc phải li hôn, theo tôi về Mỹ”.
Hai chữ “li hôn” chẳng khác nào một quả bom phát nổ, khiến cả Mặc
Trì và Tư Tồn đều giật nảy mình. Hai người cùng nhìn nhau, trong mắt họ
cùng ẩn chứa sự phủ định kiên quyết.
“Tôi không li hôn, cũng không muốn đi Mỹ!”, Tư Tồn quả quyết nói.
Mặc Trì đưa ánh mắt kiên định như muốn nghênh chiến với Lý Thiệu
Đường, nói với giọng mạnh mẽ: “Bác Lý, cháu và Tư Tồn yêu thương
nhau, chúng cháu mong muốn được ở bên nhau. Bác không có lí do gì để
ép chúng cháu phải li hôn cả, chúng cháu cũng tuyệt đối không làm như
thế”.
Lý Thiệu Đường không ngờ hành trình tìm con của mình lại gian nan
đến thế. Việc đã đến nước này, con gái không thèm gọi “ba”, lại còn chống
đối mình, đến đứa con rể trông có vẻ yếu đuối cũng dám đấu khẩu với
mình. Nỗi tức giận đã dâng đến đỉnh điểm, ông ta quát tháo ầm ĩ: “Không
muốn cũng phải li hôn! Nếu không li hôn, tôi sẽ kiện các người, tôi sẽ
kiện...” Ông ta chỉ thẳng vào mặt Chung Phú Quý và Thị trưởng Mặc: “Các
người một kẻ cưỡng mua trẻ vị thành niên, một kẻ buôn người, các người
sẽ bị pháp luật trừng trị!”