Tồn rất thích như thế. Khi Mặc Trì phải chống nạng, hai người không thể
dắt tay nhau, Tư Tồn sẽ đỡ cánh tay anh và cô cứ thế dựa sát vào anh. Lúc
trời lạnh, cô sẽ nhét tay mình vào túi áo anh. Đôi lúc cô còn thích bày mấy
trò nho nhỏ, ví dụ như véo anh qua lớp áo hoặc xoa xoa cái "bụng nhỏ của
anh. Có lúc cô nghịch quá đà khiến Mặc Trì phát bực. Nhưng khi nhìn thấy
bộ dạng vừa não nề vừa bực bội của anh, cô lại cười hỉ hả.
Lúc này, bàn tay cô ngoan ngoãn đặt trong túi áo khoác của Mặc Trì.
Dù đã cách một lớp áo nhưng cô vẫn cảm nhận được dáng anh hao gầy. Tay
cô cứ để im như vậy mà không cử động. Đây ỉà một thành phố’ nhỏ, đi từ
Đông sang Tây hết c.hưa đến một tiếng đồng hồ. Hai người hiểu ý nhau,
cô" gắng kìm đôi chân đi thật chậm. Họ chỉ mong con đường này chạy dài
mãi. dài mãi không có điểm dừng.
Thế nhùng, cuối cùng cổng bệnh viện cũng hiện ra trước mắt họ. Tư
Tồn cứ đứng đó mà không muốn bước vào. Mặc Trì cũng không giục giã
cô. Không bao lâu nữa là tới ngày Tư Tồn khởi hành đi Mỹ, đứng cùng cô
thêm một lúc thôi cũng ià điều xa xỉ với anh.
Một chiếc xe nhỏ đỗ xuống cổng viện, không ngờ người xuống xe là
Lưu Xuân Hồng. Thấy Mặc Trì và Tư Tồn đi cùng nhau, bà ta ngơ ngác
một lúc rồi vội nói: “Mặc Trì cũng ở đây à?”
Mặc Trì gật đầu nhưng không nói gì.
Lưu Xuân Hồng có chút thẹn thùng, bà ta lại tiếp lời: “Cô đến gặp
Viện trưởng Trình để hỏi han sơ qua về bệnh tình của ông Lý”. Khi thấy
không ai thèm để ý tới mình, bà ta liền tự động rút lui.
Mặc Trì giúp Tư Tồn chỉnh lại cổ áo khi có một cơn gió nhẹ lùa qua,
sau đó anh nhẹ nhàng nổi: “Em lên đi, ông Lý không thấy em chắc sẽ sốt
ruột ỉắm đấy”.