Tư Tồn cứ đi một bước lại quay đầu ngoái nhìn. Mặc Trì thấy sức lực
toàn thân hồ như đã cạn kiệt. Anh dựa lưng vào tường thở hổn hển, một lúc
lâu sau mới đủ sức đi về.
Tư Tồn quay lại phòng bệnh, đúng lúc thấy Lưu Xuân Hồng đang nắm
tay Lý Thiệu Đường thì thầm điều gì đó. Lý Thiệu Đường ú ớ biểu thị thái
độ đồng ý. Khi nhìn thấy Tư Tồn, hai mắt ông ta sáng lên. Lưu Xuân Hồng
đứng dậy và nói với Tư Tồn: “Thủ tục đi Mỹ của cháu đã ổn thỏa hết rồi,
vé máy bay cũng đã đặt. Mồng Năm tháng sau sẽ khởi hành”.
Lòng Tư Tồn bỗng trầm xuống. Tuy biết rằng không thể tránh khỏi
ngày ra đi nhưng khi nó được bày ra trước mặt, cô thấy tim mình đau đớn
như dao cắt vậy.
Tư Tồn đếm số ngày còn lại của mình. Tuy cô và Mặc Trì rất ít có cơ
hội gặp gỡ, nhưng vẫn còn được ở cùng một thành phố với anh, hít chung
bầu không khí với anh, cô cũng cảm thấy an tâm phần nào. Cô bỗng nảy ra
một suy nghĩ “hoang đường”, giả sử đột nhiên cô không phải đi Mỹ nữa, cô
và Mặc Trì sẽ lại được sống một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc như trước kia.
Nếu được như vậy thì tốt quá. Rồi cô lại nghĩ, nếu cô không đi Mỹ nữa thì
khả năng lớn nhất là Lý Thiệu Đường đột ngột từ trần, không cần đến sự
chăm sóc của cô nữa. Tư Tồn ngay lập tức xóa sạch suy nghĩ này. Lý Thiệu
Đường là ba đẻ của cô, trong người cô đang chảy dòng máu của ông ta, dù
thế nào cô vẫn hi vọng ông ta được khỏe mạnh, bình an. Nếu có thể dùng
sự khỏe mạnh của mình để đổi lấy sức khỏe của Lý Thiệu Đường, cô cũng
sẵn sàng thực hiện cuộc trao đổi đó. Tư Tồn giằng co trong mâu thuẫn giữa
tình yêu và tình thân, mỗi ngày một gầy xác ve.
Mọi thủ tục được tiến hành suôn sẻ, bệnh tình của Lý Thiệu Đường
cũng dần dần ổn định như thể có kì tích xảy ra. Trước lúc đi, Tư Tồn phải
chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng sức cô gần như đã cạn kiệt. Cô gầy tới mức
như biến thành một người khác. Để Lý Thiệu Đường có thể điều dưỡng tốt
cơ thể trước khi quay lại Mỹ, thành phô" đã điều thêm Lưu Xuân Hồng đến