cùng Tư Tồn thay phiên nhau chăm sóc ông. Thành phố còn sắp xếp cho
Tư Tồn một phòng ở khách sạn gần bệnh viện. Trần Ái Hoa liền góp ý:
“Hay là cứ để Tư Tồn về nhà, đằng nào nhà cửa cũng rộng rãi, lại có cô
giúp việc chăm sóc cho con bé”.
Tư Tồn không phản đối. Hàng ngày, cứ tan làm là Lưu Xuân Hồng lại
vội tới bệnh viện đổi ca cho Tư Tồn. Tư Tồn về nhà họ Mặc, chỉ có điều cô
không còn được ở chung một phòng với Mặc Trì nữa. Trần Ái Hoa đã dặn
dò cô giúp việc thu xếp cho cô nghĩ trong phòng của Tịnh Nhiên.
Tư Tồn nhớ lại ngày đầu tiên khi cô đến nhà họ Mặc, cô cũng ngủ
trong phòng của Tịnh Nhiên. Lúc đó Tịnh Nhiên có nói với cô, chắc chắn
sau này cô và Mặc Trì sẽ yêu thương nhau. Lúc đó, Tư Tồn còn mơ hồ về
tình yêu, chỉ biết tính tình anh chồng của mình khó chịu lại không thích
mình nên hi vọng duy nhất của cô là Mặc Trì đừng hung dữ với cô, để cô
có thể làm tròn trách nhiệm chăm sóc anh. Không ngờ, cô và Mặc Trì thật
sự đã yêu nhau. Cô lại càng không ngờ, hai người bắt buộc phải chia lìa
vào lúc tình cảm khăng khít nhất.
Cuộc đời có quá nhiều điều không thể ngờ tới. Beethoven từng nói
“bóp chặt cổ họng của vận mệnh”, thế nhưng ở đây một bên là người chồng
cô yêu thương nhất, một bên là người ba ruột thịt duy nhất còn lại trên đời.
Cô là người đứng giữa, chẳng biết phải làm sao.
Cô cho rầng về đến nhà là có thể gặp được Mặc Trì. Cô sẽ không phải
nhớ nhung đợi chờ anh nữa. Thế nhưng trời đã tối mà Mặc Trì vẫn chưa về
nhà. Cô đành khép hờ cánh cửa phòng và lắng nghe tiếng động ở hành lang.
Tư Tồn chờ đợi trong mệt mỏi và ngủ quên lúc nào không hay. Bỗng
nhiên, cô nghe thấy ba tiếng gõ cửa. Mặc Trì trở về rồi sao? Cô lao ra như
tên bay mở cửa, nhưng người đứng trước mặt cô lại là cô giúp việc.
“Là cô ạ”, Tư Tồn chào hỏi nhưng vẫn không giấu nổi vẻ thất vọng.