CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 603

tước bỏ. Cô bé Tư Tồn mười năm trước bị đẩy đến bên cạnh anh khiến anh
phải thương xót, còn Tư Tồn quyết định trở về Mỹ của ngày hôm nay khiến
anh tôn trọng. Mặc Trì nói: “Có thể giữ em thêm hai ngày nữa thì anh đã
mãn nguyện lắm rồi. Ngày mai anh sẽ tiễn em ra sân bay, sau đó anh cũng
bay về Thẩm Quyến”.

“Anh còn trách ba em không?”, Tư Tồn hỏi.

Mặc Trì lắc đầu: “Anh chưa bao giờ trách ông ấy. Ong ấy là ba em

cũng là ba của anh”.

Tư Tồn xúc động. Từ lúc Lý Thiệu Đường xuất hiện ở thành phố X,

Mặc Trì đã coi ông như nhạc phụ của mình rồi. Chỉ có điều, Lý Thiệu
Đường vẫn không chấp nhận vì sự thật ban dầu Tư Tồn lấy Mặc Trì không
phải là ý nguyện của cô nên ông ta không thể chấp nhận người con rể tàn
tật là anh. Tư Tồn nói: “Thật ra... chúng ta đều không hiểu ông ấy. Mấy
ngày trước khi lâm chung, ba từng nói với em một câu, chỉ có bốn chữ,
nhưng lúc đó em không nghe rõ. Vào ngày tang lễ của ông, em đột nhiên
hiểu ra, bốn chữ ba nói là: Lá rụng về cội”.

Mặc Trì đột nhiên thẫn thờ.

Tư Tồn nói tiếp: “Ở bên cạnh ba một thời gian dài, em mới dần dần

hiểu được ông. Lúc còn trẻ ông đã chịu quá nhiều khổ nạn, tất cả những gì
ông có đều bị người ta tước đoạt. Vì thế, sau này dù đã thành công nhưng
ông rất sợ mất mát. Ba cố châ'p bắt chúng ta chia ly, bắt em theo ông về
Mỹ. Thật ra, không phải ông có thành kiến với anh, mà ông sợ sẽ mất em
lần nữa. Em từng nói với ba đừng đi Mỹ nữa mà hãy ở lại Trung Hoa,
chúng con sẽ chăm sóc ba cả đời nhưng ông phản ứng vô cùng kích động.
Chúng ta đều cho rằng ông phản đốì, thật ra câu nói đó đã nói trúng suy
nghĩ của ông. Lúc đó không ai biết ông muốn ở lại, cũng không có ai thực
lòng muốn giữ ông lại. Tất cả mọi người đều muốn để ông ra đi nên ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.