của Mặc Trì. Lông mi của anh rất dài, ánh mắt sâu thẳm, khi tập trung tinh
thần nhìn vào bảng lương, trông anh giống hệt một cậu sinh viên chăm chỉ.
Một lúc lâu sau, Mặc Trì ký tên xuống cuối, sau đó anh mới ngẩng đầu
lên, nhấc điện thoại, nhấn một phím: “Tiểu Điền, bảng lương không vấn đề
gì, cô tới lấy đi”.
Mặc Trì ái ngại nhìn Tư Tồn rồi cười: “Công nhân đều là người tỉnh
khác đến nên họ đều chờ đợi lĩnh lương để về nuôi gia đình. Cho dù bất kể
có xảy ra chuyện gì thì ngày phát lương hàng tháng đều không đổi. Anh
tiếp đón em không được chu đáo, thật ngại quá”. Anh lại nhìn túi tài liệu
trên bàn: “Em cho anh xem cái gì thế?”
Tư Tồn thu túi tài liệu lại: “Chưa cần xem vội, bây giờ anh phải ăn
cơm đã”.
Nụ cười trên mặt Mặc Trì biến mất, hóa ra cô đến đây để đôn đôc anh
ăn cơm. Tư Tồn nói: “Em đến từ mười một rưỡi, lúc đó anh vẫn đang bận,
em ngồi trong phòng họp chờ anh. Mười hai rưỡi anh tiễn Lý Chí Phi và
Trần Thấm rồi bắt đầu làm việc. Bây giờ đã là bốn giờ chiều nhưng anh vẫn
chưa ăn uống gì”. Cô vừa nói, nét mặt vừa lộ ra vẻ bực bội. Chắc chắn Mặc
Trì đã quên mất anh vừa mới xuất viện hôm qua.
Mặc Trì vội nói: “Nghe em nói anh mới thấy đói thật đấy, chúng mình
đi ăn cơm thôi”.
Gần công xưởng có một nhà ăn lớn nhưng vào giờ này, người đến ăn
vẫn còn râ't ít Mặc Trì liền dẫn Tư Tồn đến trước một quầy bán cháo:
“Cháo ở đây cực kỳ ngon, em nên ăn thử một lần xem sao”.
Hai bát cháo được bê lên, quả nhiên mùi thơm nức mũi. Bát cháo nhỏ
trắng như tuyết, được trộn thêm vài miếng cá, thịt, trứng, lạc bung, tảo
biển... bên trên còn rắc thêm mấy nhánh hành đầy sức mê hoặc. Tư Tồn
múc một thìa đưa lên miệng, khen ngợi: “Ngon thật đấy”.