CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 102

“Thật sao? Hơn cả Mật mã Da Vinci à?”

“Ừ, nó bán được ba mươi triệu bản.”

“Thật à? Cám ơn - chúng em sẽ sử dụng câu đó trong Whadda Ya
Know?!!!”

Anh với lấy tay tôi. “Em tha thứ cho anh nhé, Laura?”

“Vâng.” Tôi mỉm cười. “Tất nhiên em tha thứ cho anh - bây giờ - nhưng em
đã không thể tha thứ cho anh lúc đấy. Anh làm em tổn thương rất nặng,
Luke à - giống như một cơn đau thể xác. Ở đây -ngay đây...” tôi vỗ vào
xương ức của mình - “như thể ai đó đã cắn một nhát vào trái tim em. Em
đang hạnh phúc với anh, Luke. Hạnh phúc hơn bao giờ hết. Có lẽ em sẽ
không bao giờ gặp anh nữa, vì thế em không ngại để anh biết điều ấy.” Tôi
cảm thấy nhói lên cảm giác tội lỗi với Nick, nhưng tôi gạt bỏ nó. Điều anh
ấy làm với tôi còn tồi tệ hơn nhiều.

“Chúng ta đã hạnh phúc,” Luke nói. “Chúng ta còn rất trẻ, nhưng nó thực
sự có ý nghĩa.”

“Đúng thế.” Tôi nhớ Luke đã khiến tôi cảm thấy đầy sinh lực như thế nào.
Tính sôi nổi và sức sống của anh kích thích tôi, khi trước đấy tôi thật lặng lẽ
và đâm đầu vào sách vở. Anh làm tôi thấy tự tin, trong khi tôi thường thu
mình lại. Anh khiến tôi thấy mình xinh đẹp, trong khi tôi thường nghĩ mình
thật bình thường. Tôi có một niềm đam mê đối với anh mà tôi không bao
giờ cảm nhận được với người đàn ông khác. Anh là... đúngtình yêu của
cuộc đời tôi. Nếu lúc đó tôi biết thế, có lẽ tôi đã tha thứ cho anh khi anh cầu
xin. Thay vào đó, tôi rời bỏ anh, không có một lời hay một lần nhìn lại và
đã đi sang một con đường khác.

Bây giờ bầu không khí giữa chúng tôi thật trong lành như bầu không khí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.