CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 116

tháng Ba em nhận được hai cuộc điện thoại không lời - một vào buổi chiều
và một vào buổi sáng ngày hôm sau. Em có thể nghe tiếng thở yếu ớt ở đầu
dây bên kia, và em biết rằng đó là anh ấy, vì thế em nói ‘Nick, làm ơn đừng
dập máy! Làm ơn, làm ơn nói chuyện với em.’ Hai lần em đều nghe thấy
một tiếng thở dài, hoặc có lẽ anh ấy đang cố thì thầm tên em. Nhưng sau đó
đường dây im lặng như tờ - và đấy là tất cả sự liên lạc mà em nhận được.
Cho đến khi...” Tôi dừng lại khi người bồi bàn đến dọn đĩa đi.

“Cho đến khi...?”

“Giữa tháng Tư. Chương trình Thế giới Tối nay làm một phóng sự về người
mất tích, và họ phỏng vấn em.”

“Anh đã nghe chương trình đấy. Vì thế mà anh biết.”

“Và sáng hôm sau, phụ trách trường hợp của em ở Đường Dây Quốc Gia
Trợ Giúp Người Mất Tích gọi điện cho em nói rằng có tin quan trọng -
Nick đã liên lạc. Em quá vui mừng...” Tôi nghe thấy giọng mình nghẹn lại.
“Em thấy... phấn chấn. Em cứ nói mãi rằng chuyện này thật tuyệt vời, và
em cám ơn họ đã giúp đỡ, nhắc đi nhắc lại...” Cổ họng tôi nhói đau với một
tiếng nghẹn ngào bị kìm lại. “Sau đó em hỏi họ bao giờ em có thể gặp anh
ấy, nhưng họ không trả lời. Nên em hỏi lại lần nữa. Em nói, “Khi nào tôi có
thể gặp anh ấy? Tôi muốn gặp anh ấy.” Và sau đó là một sự im lặng kỳ
quái. Và họ nói với em rằng anh ấy gọi đến đường dây 24-giờ ‘Tin nhắn
cho gia đình’ và nói rằng anh ấy an toàn và khỏe mạnh...” mắt tôi mờ đi,
những giọt nước mắt châm trích hàng mi dưới - “nhưng anh ấy không muốn
có liên lạc gì nữa.”

“Không liên lạc nữa?”

Tôi lấy tay che mặt. “Sự nhẹ nhõm... nhẹ nhõm khi biết rằng anh ấy vẫn
khỏe - nhưng cùng lúc nhận thức rằng anh ấy không muốn nhìn thấy em. Sự
tàn nhẫn
của nó - sau tất cả những gì em đã trải qua.” Tôi cảm thấy một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.