CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 120

Tôi xoay xoay chân ly rượu của mình. “Không... Không, em... không... biết.
Khoảng thời gian đó anh ấy có đến Sudan, và trở về trong tâm trạng chán
nản. Anh ấy cũng chịu ảnh hưởng nặng nề bởi cái chết của bố anh ấy. Ông
làm việc cho Liên Hợp Quốc và Nick sùng bái ông. Ông chết vì cơn đau tim
sáu tuần trước đó - ông chỉ mới sáu mươi ba tuổi - và sau đó Nick trở nên
khá lãnh đạm. Và tiếp đó, à, có một chuyện...” Tôi thở dài. “Chúng em gặp
tai nạn. Hai tuần trước Giáng sinh, trên đường về nhà từ một bữa tiệc ở
Sussex, xe chúng em bị xoay vòng trượt khỏi đường.”

“Em không sao chứ?”

Tôi dừng lại, nhớ lại ánh sáng xanh nhấp nháy của xe cảnh sát, tiếng hú và
rền rĩ của xe cứu thương. Lòng tốt của những y tá. Đừng lo, họ nói với tôi.
Sẽ ổn thôi. Nhưng không phải như thế.

“Nick bị một cú đập mạnh vào đầu. Anh ấy bị chấn động, và sau đó anh ấy
dường như không... giống chính mình nữa.”

“Đó có phải là điều mà em khi nói bọn em có khó khăn không?”

“Ph-ải. Và em nghĩ, có lẽ là... anh ấy hơi bị rối loạn thần kinh, hoặc chứng
quên nào đó...” Giọng tôi bé dần.

“Thế bây giờ em cảm thấy với anh ta như thế nào?”

Tôi thốt ra một hơi thở dài nặng nề. Nó dường như thoát ra từ một nơi rất
sâu.

“Em chỉ cảm thấy... tức giận... đến mức... không thể tin được. Vì anh ấy
biết mình đang ở đâu - nhưng em thì không. Nó giống như trò chơi trốn tìm
đáng ghét. Và có rất, rất nhiều lần em hận anh ấy vì đã đẩy em qua địa ngục
như thế này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.