CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 244

dữ gấp bội. Tôi không muốn rình mò Mike - và tôi cũng không muốn để lỡ
buổi triễn lãm của Luke.

“Em sẽ đến, được không?” Luke nhắc lại khi anh cầm áo khoác lên.

Tôi không thể giải thích tại sao tôi không thể đến. “Tất nhiên em sẽ đến,”
tôi nói.

Luke bật báo động và khóa hai lần cửa, sau đó chúng tôi đi bộ về nhà anh
ấy trong ánh nắng chiều sớm, qua những khu vườn trước cửa nhà với những
khóm hoa đầu xuân vàng, những khóm hoa thủy tiên gục đầu, và những cây
hoa trà lộng lẫy xum xê đã phô bày những bông hoa nở rộ mập mạp. Chúng
tôi uống rượu trên thềm nhà bé tí của anh ấy, bên dưới những cây anh đào
đang được phủ một lớp những cánh hoa màu hồng đang la đà trong làn gi
và bay về phía chúng tôi như dàn hoa giấy, tôi quá hạnh phúc để nghĩ ngợi,
rồi điện thoại reo lên.

“Ủa - có thể là ai thế nhỉ?” tôi hỏi.

Magda, tất nhiên. Nhưng vì đó là chưa bao giờ không phải là Magda. Luke
kiên nhẫn nói chuyện với cô ta, và dường như, cuộc điện thoại này kéo dài
hơn thông thường, trong khi tôi vặn vẹo hai ngón tay cái. Thật ngạc nhiên,
lần này, cô ta gọi không phải để nhiếc móc anh ấy, mà là tìm kiếm sự cảm
thông. Dường như buổi dạ hội từ thiện không diễn ra tốt đẹp. Steve tỏ ra
cáu kỉnh. Cô ta lo lắng. Luke nghĩ gì? Anh ấy có nghĩ rằng Steve có thể sẽ
trở nên lạnh lùng hay không? Tôi thấy thật hài hước khi nhìn thấy ít nhất
một lần Luke đóng vai bà dì lo lắng thay vì một người luôn phải chịu tội
cho người khác.

“Em chắc chắn đây không phải là do em đã làm gì đó,” tôi nghe cô ta rên rỉ
qua loa ngoài của điện thoại. ‘XUỐNG NGAY YOGI! XUỐNG khỏi ghế
sofa! XUỐNG XUỐNG XUỐNG!!!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.