“Vì vậy em chỉ cần ra ngoài đó và... nắm lấy hiện tại.”
“Ừm,” tôi nói. “Có lẽ anh nói đúng.” Một mối quan hệ mới sẽ giúp tôi tiến
về phía trước, và không hề mong muốn tỏ ra vô tình, nhưng Nick khó có thể
ở trong vị thế để phản đối - tuy nhiên cũng là một ý kiến đáng sợ.
“Dù sao, hôm nay là một ngày trọng đại đối với em.”
Bụng tôi lộn nhào. “Là một ngày trọng đại - hoàn toàn đúng.” Hôm nay, tôi
nghĩ, cuộc đời tôi có thể thay đổi mãi mãi.
Tom nhấc những trang bản thảo ra và bắt đầu xếp chúng theo đúng thứ tự.
“Vậy em cảm thấy ổn chứ?”
Tôi lắc đầu. “Em cảm thấy hồi hộp kinh khủng để nói với anh sự thật.”
“Những nhà phê bình sẽ thích em, Laura. Hãy tự tin.” Anh nhặt một cái dập
ghim màu đỏ và bắt đầu bấm những tờ giấy lại với nhau.
“Ý em không phải như vậy.”
Chiếc ghim dừng lại giữa chừng. “Ồ.” Giọng anh nhỏ lại. “Bởi vì... Nick.”
Tôi gật đầu. Tom biết chuyện gì xảy ra. Mọi người ở đây đều biết - nhưng
cũng vì nó quá ầm ĩ để che giấu.
“Em cảm thấy mình như một mục tiêu, Tom ạ, chờ đợi để bị bắn.”
Tom nhìn tôi, sau đó tiếp tục bấm giấy. “À, đó là nguy cơ em phải đương
đầu. Chúng ta đã nói về nó khi em đồng ý xuất hiện trong chương trình, nhớ
không?