“Và có một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi lăm tuổi, và, tôi phải nói rằng,
một anh chàng cực kỳ đẹp trai. Tôi thực sự bị anh ấy lôi cuốn,” cô ấy nói
thêm với một tiếng cười khúc khích. “Anh ấy làm tôi rất buồn cười. Đôi
mắt tuyệt vời,” cô ấy kể lể khi chải mascara cho tôi. “Và rõ ràng là anh ấy
khá là hào hứng về việc gặp cô.”
Tôi nhìn cô ấy. “Thật ư?”
Cô ấy vén một lọn tóc vàng-tro vào sau tai. “Ừ.”
“Tại sao?”
“Tôi thực sự không biết.” Cô ấy chọn một trong mười thỏi son dựng như
những viên đạn trên giá của chiếc hộp kim loại. “Anh ấy nói với tôi rằng
anh ấy mong đợi cuộc gặp đó như thế nào - vì vậy tôi cho rằng anh ấy thực
sự là một người hâm mộ.”
Khi Marian trộn hai thỏi son lại với nhau trên mu bàn tay, tôi tiếp tục lục
trong túi xách tìm danh sách ứng cử viên, nhưng vẫn không tìm ra nó. Chết
tiệt.
“Nhìn lên nào, Laura,” Marian nói.
Khi cô ấy thoa son với một chiếc chổi nhỏ, sau đó bôi thêm son bóng, tôi
nghe Tom đưa ra những lời khuyên thông thường cho những người chơi.
“Chắc chắn rằng các bạn nghe câu hỏi một cách rõ ràng,” anh nói. “Và
đừng thốt ra điều đầu tiên nảy ra trong đầu bạn bởi vì, trong chương trình
này, nếu bạn trả lời sai, bạn sẽ mất điểm. Vì vậy điều quan trọng là nghĩ
trước khi bạn nói.” Sau đó, khi Maria nhanh chóng đánh thêm chút phấn
hồng, rồi tô màu lên lông mày của tôi, tôi nghe Tom nói. “Ừ, tôi nghĩ chúng
ta đã sẵn sàng.”