nào - hạnh phúc trở lại biết dường nào - khi mà nỗi bi kịch về sự biến mất
của Nick - rồi sự trở lại - cuối cùng đã ở sau lưng tôi.
Tôi rót cho Tom một ly champagne nữa. Anh đang ngồi tại chiếc bàn trong
nhà bếp, xem lướt lại đám ảnh của chúng tôi.
“Đúng là một chuyến đi tuyệt vời, đúng không em?” Anh nói.
“Đúng thế.”
“Nhưng em biết không, khi chúng ta xuống Hồ Memphremagog, và cùng
nhau ngồi ngắm mặt trời lặn buổi tối hôm đó trên đỉnh núi Owl, có một điều
anh thực sự muốn hỏi
“Một câu hỏi.”
“Em biết.”
“Nhưng vì lý do nào đó anh lại không sẵn sàng nói ra... Và rồi ngày hôm
sau chúng ta cuốc bộ lên đỉnh Núi Bear, rồi chúng ta được nhìn thấy một
cảnh tượng ngoạn mục phía bên dưới về toàn bộ cái hồ và khu sườn đồi
toàn màu đỏ và vàng - lúc đó anh lại muốn hỏi em câu hỏi của anh. Nhưng
một lần nữa anh lại không nói ra. Vì vậy anh nghĩ mình nên hỏi em ngay
bây giờ. Đây là một trong những câu hỏi rất nghiêm túc của anh. Thực ra
thì...” anh đứng dậy, “nó quá nghiêm túc đến mức anh nghĩ rằng tốt hơn hết
anh nên thì thầm nó vào tai em.” Anh bước về phía tôi, đứng ngay cạnh tôi,
luồn cánh tay quanh hông tôi, rồi cúi đầu xuống và rủ rỉ vào tai tôi. Tôi cảm
thấy toàn thân mình tan ra với cảm giác ấm áp.
“Đây đúng là một câu hỏi nghiêm túc.” Tôi nói.
Anh nhìn tôi đầy mong đợi. “Và...?”