thúc, tôi quyết định thực sự phải mua một nơi chốn của riêng mình. Nơi này
là tất cả những gì tôi có khả năng để mua, nhưng nó là một căn hộ đẹp.”
“Nhưng làm thế nào mà bà lại tham gia vào lĩnh vực tâm linh?”
“À, đó thực sự là một câu chuyện... Cô có muốn nghe không?” Tôi không
muốn - nhưng tôi lịch sự gật đầu. Bà ấy ngồi xuống, c lấy ly rượu, rồi nhìn
chằm chằm vào khoảng không ở giữa khi bà ấy bắt đầu đi xuống Con
đường Ký Ức. “Tất cả là vì một con mòng biển,” bà ấy bắt đầu. “Chính xác
là, một con mòng biển có tâm linh.” Tôi nhìn bà ấy. “Nó đã cứu mạng tôi.”
“Thật sao?”
“Không có gì phải nghi ngờ. Cô biết không, khoảng thời gian này năm
ngoái, tôi cảm thấy rất, rất chán nản - tôi đã trải qua... bước ngoặt lớn trong
cuộc đời. Vì thế tôi đến sống với chị gái ở Dorset và một buổi chiều tôi đi
dạo trên một vách đá. Và tôi chắc phải đã ở quá gần gờ đá, bởi vì tôi trượt
và rơi xuống từ độ cao khoảng tám mét. Và tôi đang nằm đó, trên bờ biển,
mắc kẹt giữa hai tảng đá mòn, đau đớn khủng khiếp với một chiếc chân gãy,
không thể chuyển động được - như thế này.” Bà ấy vòng hai tay siết chặt
hai bên để giúp tôi hình dung hoàn cảnh nguy hiểm đó.
“Thật tồi tệ.”
“Rất kinh khủng - nhất là bởi vì tôi biết thủy triều đang lên. Tôi cứ gọi mãi,
nhưng bãi biển vắng như sa mạc. Và tôi nằm đó, thành thực tin rằng tôi sắp
chết, rồi một con mòng biển xuất hiện và lơ lửng trên đầu. Nó không bay đi.
Vì vậy, trong cơn tuyệt vọng, tôi gào lên với nó. Tôi hét lên, ‘Vì Chúa, đi đi
và tìm sự giúp đỡ!’ Trước sự ngạc nhiên cùng cực của tôi, nó bay đi.” Bà ấy
nghiêng mình về phía trước, đôi mắt xám to mở lớn. “Nhưng đây mới là
phần không thể tin được. Sau đó tôi biết rằng nó đã bay đến ngôi nhà nhỏ
của chị gái tôi, dùng mỏ gõ lên cửa sổ nhà bếp, và đập cánh phành phạch để
gây ra một tiếng ồn ầm ĩ. Chị gái tôi cố gắng xua nó đi, nhưng nó không