chịu. Vì vậy chị ấy quyết định rằng nó phải đang cố gắng nói điều gì đó.
Thế là chị ấy đi theo nó ra ngoài, khi nó bay, nó vẫn dừng lại và nhìn chị ấy
để đảm bảo rằng chị ấy vẫn đi theo, sau đó nó bay lên lần nữa. Khi nó đáp
xuống gờ vách đá, nó nhìn xuống, chị gái tôi cũng nhìn xuống và thấy tôi
nằm ở đó, rồi chị ấy gọi đội cứu hỏa.” Cynthia ngồi lại, lắc đầu trong vẻ
kinh ngạc. “Cô có cho rằng đó là một câu chuyện khó tin không?”
“Tôi... nghĩ vậy.”
“Nhưng sự thật đúng là thế. Đây...” Bà ấy đẩy con mèo ra khỏi lòng, sau đó
nâng chân váy lụa nhã nhặn của mình lên. Qua chiếc tất tôi nhìn thấy một
chiếc sẹo lớn phía trên đầu gối trái, những mũi khâu lõm xuống như những
chiếc răng của một cái khóa. “Và sau đó tôi cứ nghĩ, làm thế nào mà con
chim hoang dã đó biết rằng tôi đang gặp nguy hiểm? Và làm thế nào mà nó
biết cách để gọi cứu giúp? Tôi quyết rằng chỉ có một lời giải thích duy
nhất...”
“Là gì?”
“Đấy là bằng cách nào đó tôi có thể giao tiếp với nó bằng tâm linh, nhờ thế
mà nó có thể cứu sống tôi. Điều này khiến tôi nhận ra rằng tôi đã có một
món quà của tâm linh - một món quà tôi không được lãng phí. Đấy là cách
mà tôi đã trở thành một bà đồng,” bà ấy kết luận. “Nếu cô muốn, tôi có thể
xem cho cô như một cách nói lời cảm ơn vì đã thật tốt bụng với hàng xóm.”
Bà ấy đặt bàn tay lên cổ tay trái của tôi. “Tôi có thể làm việc đó dựa trên
xung điện mà đồng hồ của cô phát ra.”
“Cám ơn.” Tôi rút tay ra. “Nhưng tôi không tin vào những điều như thế.”
“Cô không tin sao?” Bà ấy dường như lặng đi vì sửng sốt.
“Không.” Vẻ ngạc nhiên của bà ấy làm tôi tức tối. “Và tôi không tin vào
ông già Nô-en, tiên răng, yêu tinh, ma quỷ hoặc những người xanh nhỏ bé