về cuộc sống của tôi. “Bà ấy không thể liên lạc với Nick đúng không?” chị
ấy nói tiếp. “Hỏi cậu ta tại sao làm thế, có lẽ thế? Đẩy chúng ta vào nỗi
khốn khổ này?”
[2] Một nhân vật bà đồng trong vở kịch nổi tiếng Blithe Spirit của Anh,
công diễn đầu tiên vào năm 1941, và đạt kỷ lục số lượng buổi biểu diễn là
1.997 lần so với những vở kịch không phải là nhạc kịch.
Tôi nhúc nhích trong ghế. “Bà ấy không lên đồng, và em cũng không muốn
bà ấy thử. Và lý do vì sao anh ấy làm điều đó... sự thật là chúng ta có thể
không bao giờ biết. Nhưng làm ơn, đừng nói đến những chuyện xảy ra với
anh ấy với bất kỳ ai, Fliss. Điều đó rất quan trọng vì em không muốn nó
xuất hiện trên báo chí.”
Chị ấy cho xà lách vào một cái bát. “O...k.”
“Afaclathaollaollagazzzagoyagoyagoya,” Olivia nói.
Felicity quay lại và nháy mắt với nó với một nụ cười thật rộng khiến tôi
nghĩ khuôn mặt chị ấy sẽ vỡ ra. “Đó có phải là điều con nghĩ không, con
yêu? Chị thích cách nó nói,” chị ấy thêm vào với một tiếng cười khúc
khích. “Nó nói giống như một người ngoài hành tinh với cách phát âm là lạ,
thoát trần của mình.”
“Thekzellagoyaobbadobbagertertergoya.”
“Đấy có phải là ngôn ngữ họ nói trên hành tinh của con không, con yêu bé
bỏng của mẹ?”
Khi tôi ôm Olivia bé bỏng bụ bẫm trong lòng, mái tóc lông tơ sáng màu của
con bé cọ vào cằm tôi. Tôi vuốt ve cánh tay mềm mại của nó với những
khuỷu tay bụ bẫm. Tôi siết nhẹ đầu gối mập mạp của nó. Tôi yêu Olivia,
nhưng đấy là một tình yêu ngọt ngào pha lẫn chua xót.