CÂU HỒN NGỌC - Trang 126

"Ý, cái này nghe sao sặc mùi gato thế? Cậu không phải là ghen với cả đứa
bé đấy chứ."

"Cậu có thể đi được rồi, còn nữa, làm ơn đóng cửa vào."

Thẩm Ngọc Thư làm ra cái vẻ 'tôi phải làm việc, mời biến đi cho', Tô Duy
đành phải khom người cáo lui, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Thẩm Ngọc Thư đem những vật chất lấy được từ quần áo người chết soi
dưới kính hiển vi, nghe tiếng bước chân xa dần dần, hắn hơi hơi ngẩng đầu
lên.

Hắn nói như vậy đương nhiên không phải vì ghen, mà là có cảm giác rằng,
Trường Sinh và Tô Duy rất thân thiết, khi có Tô Duy bên cạnh, thằng bé nói
chuyện cũng thoải mái hơn, hơn nữa luôn tiếp thu rất nhanh mấy từ địa
phương cổ quái của cậu ta.

Chẳng lẽ là vì hắn nói chuyện quá nghiêm khắc sao? Hay là hắn quá nhạt
nhẽo?

Suy nghĩ ba giây, sau khi xác định bản thân không quá nghiêm khắc cũng
không nhạt nhẽo, Thẩm Ngọc Thư từ bỏ việc suy nghĩ về vấn đề nhàm chán
này, tập trung vào làm việc.

Tô Duy tới Lạc gia trước.

Vừa đúng lúc Tạ Văn Phương làm xong cơm chiều, nghe Tô Duy nói bọn họ
còn chưa ăn cơm bèn bảo cậu ngồi xuống cùng ăn luôn, đồng thời lại chuẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.