CÂU HỒN NGỌC - Trang 141

Có điều sự yên tĩnh kéo dài không lâu, tiếng chuông một lần nữa lại vang
lên, cơn buồn ngủ của Tô Duy cũng vì thế mà bị đuổi đi.

Cậu mở to mắt, khi nhìn thấy song cửa sổ được chạm khắc tinh xảo mới sực
nhớ mình hiện tại đang ở Thượng Hải năm 1927, nằm trong phòng ngủ ở
tầng trên của văn phòng thám tử.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên người, ngoài cửa sổ trời trong
văn vắt, xem ra lại là một ngày nóng nực, tâm trạng hụt hẫng của Tô Duy
tồn tại ba giây rồi biến mất, cậu vươn người ngồi dậy, quyết định hưởng thụ
những ngày sống nơi đây.

Tiếng chuông điện thoại dưới lầu vang lên không ngừng, Tô Duy móc đồng
hồ quả quýt ra nhìn, mới 7 giờ, không biết ai mà sớm như vậy đã gọi điện
tới.

Cậu xỏ dép lê vào liêu xiêu đi xuống dưới lầu hai bên thái dương hơi buốt,
làm cậu nhớ ra rằng tối qua đã cùng uống rượu với Thẩm Ngọc Thư trên
đỉnh giáo đường.

Bọn họ hẳn là đã nói chuyện rất vui, thế nên mới uống nhiều như vậy, uống
xong bình rượu đó lại xử tiếp hai chai nữa, sau đó thì cậu cũng chẳng biết
mình đã về nhà thế nào nữa.

Chết rồi chết rồi, quên mất là chín mươi năm trước các tiệm rượu đều rất có
lương tâm, không trộn thêm nước vào rượu, hứng lên uống nhiều quá.

Tô Duy xoa đầu đi xuống lầu, theo tiếng chuông đi vào phòng khách, Thẩm
Ngọc Thư cũng vừa xuống tới nơi, hắn mặc quần âu và áo gile, tóc tai chải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.