CÂU HỒN NGỌC - Trang 24

Nửa sau câu nói kia Lạc Tiêu Dao chưa kịp thốt ra, vì cậu vừa mắng xong
thì cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, trước mắt tối sầm, không biết gì hết
nữa.

Không biết đã qua bao lâu, trên mặt có cảm giác ngứa ngáy, Lạc Tiêu Dao
hắt hơi một cái, thần trí rốt cuộc cũng trở về.

Cậu mở to mắt, mũi bị thứ lông xù gì đó quét qua nên lại hắt hơi thêm cái
nữa, lúc này mới nhìn rõ thứ lông xù đó là sóc con Củ Lạc.

Trường Sinh ngồi xổm bên cạnh Lạc Tiêu Dao, nhìn thấy cậu tỉnh lại, mừng
rỡ kêu lên: "Tiêu Dao? Tiêu Dao anh không sao chứ?"

Lúc Trường Sinh mới đến Lạc gia, cậu nhóc gọi Lạc Tiêu Dao là anh, nhưng
Lạc Tiêu Dao cảm thấy gọi như thế bị già, bèn bảo cậu nhóc gọi thẳng tên
mình.

Thấy đó là Trường Sinh, Lạc Tiêu Dao lắc lắc đầu, nói "Không sao" rồi
nương theo lực của thằng bé ngồi dậy.

Củ Lạc chạy tới bên người Trường Sinh, ngồi xổm bên cạnh nó cùng nhìn
Lạc Tiêu Dao.

Trường Sinh vỗ vỗ ngực, thở phào: "Không sao thì tốt, vừa rồi em nhìn thấy
anh nằm đây không nhúc nhích, còn tưởng anh đã xảy ra chuyện. Tiêu Dao,
sao anh lại ở chỗ này? Có phải đã gặp kẻ xấu không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.