CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 114

“Phải, nhưng họ không nói gì. Vài giây im lặng, rồi họ gác máy.”
Trong khi La Ponte thuật lại những rủi ro của mình, Corso sờ soạng cái

túi vải buồm gã vừa lấy lại ban nãy. Makarova để nó dưới quầy hàng suốt
ngày, giữa những hộp chai và thùng đựng bia.

“Tôi không biết phải làm gì nữa,” La Ponte kết luận đầy bi quan.
“Sao cậu không bán quách bản thảo đi cho rồi? Sự việc đã ra ngoài tầm

tay.”

La Ponte lắc đầu rồi kêu thêm rượu gin. Một suất đúp.
“Tôi đã hứa với Enrique Taillefer là sẽ bán công khai bản thảo.”
“Taillefer chết rồi. Với lại, cậu có bao giờ giữ lời hứa đâu.”
La Ponte ủ rũ gật đầu, như thể hắn không nguyện ý nhắc lại nữa. Chợt

hắn tươi tỉnh hẳn, một chút ngỡ ngàng thoáng hiện trên bộ ra. Miễn cưỡng
có thể coi đó là một nụ cười.

“Tiện thể anh đoán coi xem ai gọi?”
“Milady.”
“Gần đúng. Liana Taillefer.”
Corso chán nản nhìn tên bạn. Rồi gã làm một hơi dài cạn ly. “Cậu biết

không, Flavio?” Gã hỏi và lấy mu bàn tay quệt miệng. “Đôi khi tôi tưởng
như mình đã đọc cuốn sách từ trước rồi.”

La Ponte lại cau mặt.
“Ả muốn lấy lại Rượu vang Anjou,” hắn giải thích. “Cứ như thế, chả cần

chứng thực gì hết…” Hắn uống một ngụm, rồi ngập ngừng nhìn Corso
cười. “Chẳng lạ lắm sao, bỗng dưng lại quan tâm thế?”

“Cậu nói gì với cô ta?”
La Ponte nhướn mày. “Rằng nó không ở trong tay tôi. Rằng anh giữ bản

thảo và tôi đã ký hợp đồng với anh.”

“Thế là dối trá. Chúng ta chẳng ký cái gì hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.