CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 118

nhạt của những tấm da dùng trong công việc đã ngấm hết sang họ. Hai
người trông cực kỳ giống nhau, mũi to tướng, hai tai dán sát vào xương sọ,
mái tóc thưa thớt chải lật ra sau. Điểm khác biệt duy nhất giữa họ là Pablo,
trẻ hơn người anh hai tuổi, cao hơn và kiệm lời hơn so với Pedro, người
thường bị những cơn ho sù sụ hành hạ vì hút quá nhiều thuốc lá, bàn tay
run rẩy châm hết điếu thuốc nọ tới điếu kia.

“Lâu lắm mới gặp, ông Corso. Vẫn khỏe chứ?”
Hai người dẫn gã theo cái cầu thang ọp ẹp tới một cánh cửa mở ra kêu

kẽo kẹt, bật đèn chiếu sáng cái xưởng bề bộn của họ. Một cỗ máy in cổ lỗ
chình ình giữa nhà. Bên cạnh là một cái bàn bọc kẽm chất đầy dụng cụ,
từng đống gáy sách khâu dở hay đã xong, những tấm da nhuộm màu,
những lọ keo dán, những bản phác thảo hình dập trang trí và vài thứ đồ
dùng khác. Khắp nơi là sách: từng đống sách lớn có bìa bọc da Marốc, bọc
vải thô tuyết dày hay da dê, những gói sách đã xong hoặc sắp xong chờ gửi
đi, những cuốn sách chưa đóng bìa cứng hay sách bìa mềm. Những tập sách
bị mọt cắn hay nấm mốc làm hỏng nằm trên ghế băng và các kệ sách chờ
phục chế. Căn phòng bốc lên mùi giấy, mùi keo dán và da mới. Corso hít
cái mùi đó vào ngực đầy hứng thú. Rồi gã moi cuốn sách từ trong túi ra đặt
lên bàn.

“Tôi muốn xin ý kiến các ông về cuốn này.”
Đây không phải là lần đầu tiên. Thong thả, thậm chí còn thận trọng,

Pedro và Pablo Ceniza nhích lại gần. Như thường lệ, vẫn là người anh mở
lời. “Chín cánh cửa.” Hắn khẽ chạm vào cuốn sách. Những ngón tay xương
xẩu ám khói thuốc tựa như đang mơn trớn làn da còn sống. “Đẹp quá. Một
cuốn sách cực kỳ có giá.”

Mắt hắn màu xám, như mắt chuột. Áo quần bảo hộ màu xám, tóc xám,

mắt xám, tất cả đều giống như họ của hắn, Ceniza nghĩa là “tro tàn”. Hắn
nhìn cuốn sách với vẻ thèm khát.

“Trước đây ông từng thấy nó chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.