CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 95

“Thế mà thú thực với cậu tôi còn ngờ đấy.”
“Còn bông huệ trên vai ả thì sao?”
“Đó chắc là một ả người Anh mắc tội ở Pháp, và người ta đánh dấu tội

phạm đó bằng dấu sắt nung.”

“Athos, quả thật đấy là vợ anh,” d’Artagnan nhắc lại. “Anh không nhớ

hai cái dấu ấy giống nhau đến thế nào ư?”

“Thế nhưng tôi vẫn tin ả chết rồi, tôi đã treo cổ ả rất cẩn thận mà.”
Đến lượt d’Artagnan lắc đầu.
“Thế tóm lại phải làm gì?” chàng trai trẻ hỏi.
“Nhất định chúng ta không thể để một thanh gươm treo mãi trên đầu

như thế,” Athos nói. “Phải thoát khỏi tình cảnh này.”

“Nhưng thoát thế nào?”
“Nghe đây, tìm cách gặp lại mà giải thích mọi chuyện. Nói với ả: ‘Hòa

hay là chiến! Ta lấy danh dự một quý tộc thề rằng sẽ không bao giờ nói hay
làm gì chống lại nàng. Về phía nàng, hãy trịnh trọng thề sẽ tránh xa ta.
Nếu không ta sẽ tìm Quan Chưởng ấn, tìm đến tận Đức Vua, ta sẽ tìm đao
phủ, sẽ kích động triều đình chống lại nàng, ta sẽ tố cáo nàng đã bị đóng
dấu sắt nung, sẽ đưa nàng ra tòa, và nếu người ta tha tội cho nàng, thì ta
thề với danh dự của một nhà quý tộc rằng ta sẽ giết nàng, giết nàng ở bất
kỳ xó xỉnh nào như giết một con chó dại.”

“Tôi cũng khoái cách ấy,” d’Artagnan nói.
Ký ức từng đoạn theo nhau tuôn ra. Corso gắng sức nắm bắt hình ảnh

quen thuộc lướt qua trong đầu, tìm cách chộp lấy trước khi nó biến mất, và
một lần nữa thấy hiện lên hình dáng người đàn ông mặc com lê đen, người
lái chiếc Jaguar đậu bên ngoài nhà Liana Taillefer, lái chiếc Mercedes ở
Toledo… Người mặt sẹo. Và chính Milady là người khuấy động mẩu ký ức
đó.

Gã nghĩ về điều đó, cảm thấy bối rối. Bỗng nhiên bức tranh trở nên rõ

nét. Milady, tất nhiên rồi. Milady de Winter, khi d’Artagnan trông thấy ả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.