CẦU SƯƠNG, ĐIẾM CỎ - Trang 12

…………………………………
…………………………………

Đừng hát nữa! Đừng hát nữa…
Nhưng không biết từ đâu, tiếng hát vẫn nổi dậy… Nó nhìn quanh nhìn quất
không thấy có ai hết.
Bỗng một tiếng cười giòn giã, làm cho nó luống cuống.
– Bẹ! Bẹ có ăn, tôi vứt cho ít quả.
Nó ngẩng lên… Thằng Nan đương ngồi cheo leo trên một cành đa vừa nuốt
những trái đa đỏ lòm vừa nói:
– Bẹ! Đa mùa này sai quá, mà ngọt quá!
– Nan nói cho tôi chảy cả nước bọt. Vứt cho tôi ít quả đi.
– Vứt tôi sợ nát bẩn… Để tôi mang xuống cho.
Nó trỏ hai túi áo căng, bảo:
– Tôi định hái đưa vô rừng cho Bẹ đây.
Rồi nó chạy trên cành đa, như một con sóc.
– Nan! Sao Nan không xuống đằng cội?
– Tôi xuống vòi.
Thằng Nan theo một cành yếu nó bò ra đến tận ngọn. Khi cái ngọn chĩu
xuống gần đất độ vài thước, nó mới nhảy xuống. Cái cành đa lại bật lên.
Cái Bẹ chạy tới ôm lấy nó, và nói liến thoắng:
– Chà! Nan xuống vòi làm tôi sợ quá! Sợ quá!
Thằng Nan móc túi đưa cho Bẹ một nắm đa, và nói:
– Nhà tôi ai xuống vòi cũng giỏi. Anh Đạc tài, vòi cao hơn thế nữa, anh tôi
cũng xuống như bỡn…
Rồi hai đứa cùng đập trâu vô rừng… Chúng nó thả trâu ra, lại dưới gốc
thông, ngồi nói chuyện.
– Hôm qua Nan cho trâu ăn ở mô, Nan?
– Trâu tối hôm qua mắc cầy ở đồng Chú Qủy. À Bẹ! Tôi quên nhắc Bẹ
nghe một chuyện thú đáo để…
– Chuyện gì thế Nan ?
– Chuyện mụ lão U. Bẹ biết con mụ ấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.