CẬU TÚ - Trang 110

tôi đề nghị nên đặt ngay bây giờ cho nó một cái tên!”.

Mất một lúc, không ai nói gì cả, cuối cùng ai đó kêu lên:

Ủy ban Thanh niên…

- Phải! phải! Ủy ban Thanh niên!…

- Im lặng! Matutxanh nói với cử chỉ và giọng nói của một tay

Môngtanhơ kỳ cựu; chúng ta nên biết rõ rằng chúng ta lấy tên là Ủy ban
Thanh niên, nhưng chỉ riêng chúng ta biết vậy thôi”! Mong rằng không một
ai trên trái đất biết được chúng ta! Chúng ta sẽ chỉ lộ mặt ngày nào chúng ta
sẽ giương cao ngọn cờ của chúng ta, ngày mà chúng ta sẽ ghi cái tên ấy
toàn bộ bằng máu, trên một mảnh tã rách bằng dạ đen.

- Tại sao lại tã rách?”

Người ta bắt tôi im và Matutxanh lại nói, với một sự khiêm tốn xứng

đáng với thời cổ đại:

“Vai trò của tôi đã hết. Các bạn đã được tổ chức xong - Ủy ban Thanh

niên bắt đầu tồn tại. Bây giờ các bạn hãy chỉ định người Chủ tịch của mình;
người này, trong trường hợp hiểm nghèo, sẽ phải hy sinh và phải đi hàng
đầu các bạn.

- Đến mai, đến mai hãy bầu, nhiều người kêu lên. Đến mai!”

Thứ bảy, mười hai giờ mười lăm phút đêm.

Người ta vừa kiểm phiếu xong; người ta bỏ phiếu bằng những quân

bài cũ lấy ở cỗ bài bêzigơ, từ nay nó sẽ bị thiếu quân; người ta sẽ không
chơi bài năm trăm nữa. Tôi được con bồi carô, và tôi đã dùng nó để châm
mồi cho tẩu thuốc.

Vanhtrax, Vanhtrax, Vanhtrax, Ba Vanhtrax. Thế là đa số.

Chúng tôi có năm người.

(Rùng mình).

Tôi được gọi lên ngồi ở ghế bành. Tôi đi vòng đằng sau chiếc bàn, mặt

tái mét…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.