CẬU TÚ - Trang 112

Được hai tháng, tôi đâm chán cái chuyện đi qua đường hành lang có

mạng nhện đó, đẩy cửa vào (bao giờ cũng làm phiền một người nào đó),
bước trên đống vôi gạch vụn làm mòn giầy.

Tôi sinh ra lơ là trong tư cách một người hội kín.

Đôi khi tôi cười tựa hồ Lịch sử không bận gì đến tôi! Matutxanh đã

quả quyết với chúng tôi nhiều lần rằng chúng ta phải quan tâm đến Lịch sử.

Cuối tháng mười một 51.

Những tin buồn, riêng và chung!

Tôi mất chỗ dạy tư cho người Nga…Cô đào nhà hát Giải trí tếch mất,

ông ta bỏ đi theo.

Tôi ở lại với bốn mươi phơrăng hàng tháng và những quần áo sờn

rách. Thật gay go!

Về chính trị, bầu trời đen tối.

Nền Cộng hòa sẽ bị ám sát vào một buổi sáng nào đó khi mọi người

nhảy ở giường ra. Những triệu chứng thật đe dọa, Tổ quốc lâm nguy. Có lẽ
chúng tôi không đến nỗi điên và trẻ con lắm khi tự tổ chức thành Ủy ban,
mặc dù thỉnh thoảng tôi cứ đỏ mặt một mình, vả các bạn tôi cũng thế, tôi tin
như vậy.

Nhưng dù sao, dù sao! Chẳng thà chúng tôi đóng vai người lính, ngay

cả vai bảo vệ nhân dân nữa, và chúng tôi có mặt tại đó, dù chỉ có năm
người, để nhảy xuống đường và hô hào chiến đấu nếu Napôlêông

[38]

làm đảo

chính.

Chúng tôi có thể lôi cuốn, tập hợp mười, hai mươi, ba mươi sinh viên.

Đối với thanh niên, những tiếng “Ủy ban” ấy có tác dụng lắm; họ ngỡ

mình đứng trong một biên chế quân đội, tuân theo một hiệu lệnh từ những
người chỉ huy bầu ra. Tôi cảm thấy rõ rằng tôi sẽ tiến bước, lòng vững tin
hơn, trước một tốp người tự chọn lọc, ưa cái vinh quang của nguy hiểm, có
tinh thần ganh đua dũng cảm, vẻ hiên ngang và một mảnh cờ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.