CẬU TÚ - Trang 199

- Chúng tôi đã từng xử những kẻ bị tình dục lôi cuốn lăn xả và những

người đàn bà lương thiện; nhưng nói chung họ chọn những người đàn bà
đẹp. Bà Ăng-tê-ta thì lại xấu…

Tôi gật đầu tỏ ra hoàn toàn đồng ý.

- Bây giờ anh mới nói thế, viên cẩm vừa nói vừa gật gù… Nhưng còn

một điểm cần làm cho sáng tỏ! Người ta đã nghe thấy anh kêu lên: “Mười
lăm phơrăng, Mười lăm phơrăng!” Anh định cho mười lăm phơrăng hay
định đòi mười lăm phơrăng? Ở đây chúng tôi chỉ cần sự việc thôi. Nếu bà
Ăng-tê-ta vẫn có lệ cho anh mười lăm phơrăng vì các trò ái ân tội lỗi của
anh, thì như vậy tốt cho anh hơn; trường hợp của anh sẽ đơn giản đi nhiều;
anh sống bằng nghề mãi dâm, có vậy thôi; lời buộc tội sẽ giảm tính chất
nghiêm trọng đi rất nhiều.”

Sống bằng nghề mãi dâm! – như ở phố Pac-sơ-mi-nơ-ri à! – Như vậy

còn hơn, chính viên cẩm nói thế!

Ồ! Không thể được!

Tên tôi không còn là Vanhtrax nữa, mà là Lơ-xuy-êc-kơ

[64]

.

Tôi yêu cầu được phục hồi danh dự.

Tôi bắt đầu trình bày – “Chiếc còi, khăn mùi-soa, áo sơ-mi, món mứt

nho!”

Trông cử chỉ nhét áo sơ-mi vào quần của tôi viên cẩm thấy rõ là tôi có

thói quen làm đỏm hơn thói quen đĩ bợm.

Viên cẩm mỉm cười.

Tôi nói rõ hết!… Tôi vạch ra những quần đùi, tôi moi ra những xúc-

xích, tôi chỉ rõ bằng những con số rằng tôi đã làm hết tháng vào ngày hôm
kia. Tôi đưa ra những bằng chứng xác thực. Ông Fi-êc-manh, người tìm
việc làm chứng rằng giá cả đã định là mười lăm phơrăng!

Đó là nguyên nhân tại sao tôi kêu: “Mười lăm phơrăng, mười lăm

phơrăng!” chứ không phải là trả tiền để mua ân ái, cũng không phải đòi tiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.