CẬU TÚ - Trang 197

Cái ngày!

Tôi trông thấy Ăng-tê-ta. Tôi bước tới để nói chuyện với ông.

- “Bận lắm, lúc này bận lắm!”

Ông xua tôi đây đẩy…

- “Vậy chiều nay chứ?

- Ừ, ừ! Chiều nay!…” và ông biến mất.

Sáu giờ rồi! – Ăng-tê-ta đâu?

Bác đánh xe gọi tôi…

Làm sao bây giờ?

Tốt nhất là đừng để ông ta có cớ chậm tiền mình. Tôi đưa trẻ về nhà,

rồi sẽ quay lại.

7 giờ.

Tôi đã đưa trẻ về nhà. Tôi vội vàng phóng trở về học hiệu.

Ăng-tê-ta đâu? Tôi gọi!

Tôi gọi như người ta gọi đứa trẻ lạc trong rừng trong các chuyện cổ

tích của thầy tu Smit.

Tiếng vang đáp lại Tê-ta, chỉ có Tê-ta! Còn Ăng-tê-ta thì không thấy

đến.

Nhưng chắc vợ ông ta phải có nhà.

Tôi thấy có ánh sáng lọt qua cửa sổ. Tôi liền tới gõ cửa sổ…

Không ai ra mở cửa cho tôi.

Gõ một lần, hai lần!

Tôi ẩy cửa vào. Mặc kệ! Phải trả tiền cho tôi.

Đèn đỏ.

Tôi đang ở Sở cẩm, bị buộc tôi là đã dùng vũ lực đột nhập nhà bà

Ăng-tê-ta và đuổi theo bà ta vào tận phòng ngủ, nơi bà chạy vào để trốn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.