CẬU TÚ - Trang 196

Về tới nhà thật là kinh khủng.

Lão cho vay lãi đã ngồi đó: cả Tuy-êc-kê nữa. Ô! Chắc là hai lão này

canh ti với nhau!

Tôi giải thích là người ta quên, có sự chậm trễ… và xin khất đến mai.

- Không được tiền thì đành nhận lời xuông vậy! Lão chủ nợ làu bàu.

Thứ năm, 5 giờ.

Không thấy ông Ăng-tê-ta ló mặt ra!…

Dấu hiệu khác: hôm nay là ngày ăn trứng, tôi chỉ nhận được mứt nho.

Đây là bữa mứt nho thứ ba trong tuần. Người ta muốn làm cho tôi kiệt sức.

Tôi rình qua cửa kính lớp học… từng khắc đồng hồ trôi qua, trôi

qua… Ăng-tê-ta không về.

Lão chủ nợ sẽ nói sao?…

Tôi không dám về nhà, tôi đi xuôi bến tàu, dọc theo song Xen. Khi tôi

về đến nhà thì đã nửa đêm. Tôi nghĩ là mọi người đã ngủ!… Lơgrăng
không khéo đã chết…

Họ đã ngủ thật rồi, Lơgrăng vẫn còn sống; nhưng chỉ có Chúa người

hằng trông thấy đầu anh qua lỗ cửa – chỉ có Chúa biết anh đã đau khổ đến
chừng nào! Anh nói cho tôi biết những nỗi lo lắng của anh.

- Mỗi giờ như một thế kỷ, cậu thấy không!

Hôm nay đến lượt tôi nằm giường, nhưng tôi lại nằm thò ra cầu thang

để người đầy tớ gái đánh thức tôi dậy sớm, bao giờ cô ta cũng cù vào chân
chúng tôi khi xuống cầu thang.

6 giờ sáng.

Bầu trời còn nhợt nhạt, đêm vừa mới tàn. Tôi sắp sửa lên xuống thang

gác thật êm đềm để lánh mặt lão Tuy-ếc-kê, trốn lão cho vay nợ lãi! Tối
nay tôi sẽ có tiền, chứ sáng nay tôi biết trả lời họ ra sao?

Thứ sáu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.