CẬU TÚ - Trang 194

Nói chung đám trẻ không phàn nàn về tôi; một vài đứa còn chờ để tôi

hỉ mũi cho, và thơ ngây giơ mặt ra cho tôi; nhiều đứa thích cách hỉ mũi của
tôi hơn cách của mẹ chúng.

Bao giờ cũng có những kẻ bất công… một vài phụ huynh kêu lên:

- Đừng làm mạnh thế! Ông định dựt đứt mũi thằng A-đôn-phơ đấy à?

Không, tôi dùng mũi ấy làm quái gì!

Mặc dù một vài chuyện bội bạc ấy, tôi vẫn được mọi người quí, rất

quí.

Người ta còn tỏ ra tin cẩn đối với tôi không như đối với tất cả mọi

người.

Nhiều đứa trẻ đó còn nhỏ - nhỏ lắm – quần áo xẻ đũng như quần tôi

hồi xưa, lạy Chúa!

- Ông ơi, ông nhét hộ áo sơ-mi vào cho cháu.

Tôi mới vào nghề nhà giáo, cuối cùng sẽ có một sự nghiệp đẹp đẽ,

phải làm tròn mọi việc cần làm, và phải chú ý chiều lòng mọi người ở bước
đầu!

Tôi nhét áo sơ-mi vào cho đứa bé.

Người ta có vẻ hài lòng – tôi khéo tay trong việc này, làm gọn, dường

như có hoa tay, như người phụ nữ lấy ngón tay nhẹ nhàng uốn chiếc nơ
hoặc miếng giấy cuộn tóc. Khi nào tôi làm thì người ta nhận ra ngay.

- Cái nhà ông Vanhtrax! (người ta đã biết tên tôi, việc đó đã làm tôi nổi

danh), không ai bằng ông ta, ông ấy có cái cách, cái kiểu nói khéo… Nhất
ông ấy đấy!…

Một đôi khi người ta xông xáo vào đón đầu ngựa: đấy là cánh Quần

đùi. Một người thứ hai đâm bổ vào cửa xe: đấy là đám Xúc-xích, hung dữ,
nóng nẩy, rướn mình hăm dọa và kêu đói!… Đám Quần đùi thì kêu rét.

Người ta gây sự với tôi, như thể chính tôi đã đặt mua xúc xích với

quần đùi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.