CẬU TÚ - Trang 193

Tôi thì tôi nhai ngấu nghiến chiếc bánh mì của tôi với một giọt mứt

đinh râu, hoặc với quả trứng làm giọng tôi trong ra. Giá tôi muốn làm ca sĩ
giọng nam cao thì rất tốt; nhưng tôi không muốn làm ca sĩ.

Tôi cảm thấy như tôi đói hơn là không ăn gì.

Qua tám ngày, không ai còn nhận ra tôi nữa; quả là tôi đã được ăn lòng

trắng trứng thật – và người ta bảo lòng trắng trứng rất bổ. – Nhưng lòng
trắng của một quả trứng độc nhất trong bốn ngày, thật là quá ít đối với tôi.

Buổi tối, Lơgrăng với tôi tiêu chín xu cho bữa súp tối, chín xu!…

Chúng tôi đã bán non tháng lương cho một lão cho vay nợ lãi, và lão đưa
chúng tôi chín xu, để cuối tháng chúng tôi trả lão thành mười.

Chính là lão Tuy-êc-kê bán cá rán, chủ nhà tôi trọ, đã giới thiệu lão ta

với chúng tôi. Chúng tôi rất muốn được trước cả mười ba phơrăng mười xu
một lần. Như vậy chúng tôi sẽ dự trữ được thực phẩm; mua cả mớ rẻ hơn
nhiều; mua xỉ rất tốn. Nhưng nhỡ tôi chết đi…

Lão chủ nợ chỉ dám liều xuất vốn ra dần dần thôi, tối nào tôi cũng

buộc phải tới lĩnh tiền. Những hôm ăn trứng, mặt tôi khá tươi tỉnh và lão có
vẻ yên tâm… nhưng những hôm ăn mứt nho, lão ta run…

Vậy là tôi đi xe ngựa đón và đưa lũ trẻ con tận nhà.

Tôi đã dùng hỏng mất một chiếc còi.

Nhiệm vụ của tôi là thổi còi trong sân các nhà, để báo đám phụ huynh.

Đây, tôi dẫn con trai ông về đây…

Tôi thổi còi. Trẻ con xuống xe.

Bà mẹ rửa ráy qua quít cho đứa bé… Bà ta chẳng phải chỉ có mình nó,

phải không? Người ta đã quên những chăm sóc nhỏ nhặt!… Bà mẹ thường
đứng ở cửa sổ réo tôi:

- Ông làm ơn hỉ mũi cho cháu hộ tôi!

Tôi cầm chiếc mũi nhỏ của lũ trẻ ngây thơ ấy trong chiếc mùi-soa và

cố để khỏi làm chúng bị sây sát…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.