CẬU TÚ - Trang 195

Cảnh đó kéo dài khá lâu.

Mọi người ngỡ là cướp đường, họ xúm lại… may thay cảnh sát tới can

thiệp.

Tôi đã phải dẹp chính kiến lại, hạ cờ xuống, và tôi – một người cộng

hòa – tôi đã phải cầu cứu một tên cảnh sát của Đế chế… Chẳng thà tôi phải
hỉ mũi cho mười bốn đứa trẻ trên sân khấu, nhét mười bốn chiếc áo sơ-mi
nhỏ vào quần ở hậu trường. Người ta không phải bao giờ cũng được làm
những điều chính mình thích.

Khéo nhất là tôi.

Điều lạ, và tôi lấy làm hài lòng như một triết gia là tôi không vì thế mà

kiêu; tôi vẫn giữ được nguyên cái tính khiêm tốn. Tôi lẳng lặng làm bổn
phận của mình trong sân các nhà với chiếc còi, với chiếc mùi-soa… Và tôi
sử dụng cái hoa tay của tôi, chẳng vì thế mà kiêu hãnh hơn và chẳng lung
túng như vô khối người khác, những người miệng luôn luôn khoe khoang
mà không bao giờ bắt tay vào việc.

Cuối tháng

Ngày cuối tháng đã đến. Tối nay tôi sẽ được lĩnh mười lăm phơrăng.

Niềm vui lành mạnh được nhận số tiền kiếm xứng đáng – tôi có thể

nói kiếm xứng đáng, vì mười lăm phơrăng ấy biểu thị công sức của hai
người – một công việc đàn ông và một công việc đàn bà: truyền bá học
thức, nhét áo sơ-mi vào quần.

Sáng nay tôi không lơ là, mà cong làm bổn phận của mình quá đáng.

Không một chiếc mũi nào, không một vạt áo sơ-mi nào, có thể hếch

lên để chê trách tôi được! Con người ta khi thuận với lương tâm thì thấy
mình khỏe lắm.

Nhưng tôi đợi ông Ăng-tê-ta mãi không thấy ông ta gọi; đã đến giờ lên

xe rồi mà tôi vẫn không thấy mặt ông đâu.

Tôi đi mà không lĩnh lương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.