CẬU TÚ - Trang 191

- “Vâng, thưa ông, tôi khái tính.”

Tôi cố làm cho có một tia sáng trong mắt. Tôi ngửng đầu mặc dù chiếc

cổ bằng giấy làm tôi rất khó chịu.

“Thế à! nếu ông khái tính thì thôi. Ở đây không dùng được những

người khái tính.”

Tôi run cho Lơgrăng, lúc này tôi cầm tính mệnh anh trong tay!

- “Khái tính cũng có ba bẩy loại…”

Tôi đưa vào giọng nói những tiếng kêu cứu của người chết đuối!

- “Thôi được, xem ra ông không phải như thế - không quá mức cần thiết

bao giờ cũng vậy. Mai ông đến đây vào bảy giờ sáng; nhớ mang còi đến…”

Còi to hay còi nhỏ? – tôi không rõ.

Gặp thứ nào tôi mua thứ ấy, bằng gỗ màu vàng, có vẽ hoa thổi cả ra

lưỡi.

Bảy giờ sáng hôm sau tôi đến.

“Ông kéo chuông và thổi còi ba lần!” Bác gác cổng đã dặn tôi từ hôm

trước.

Tôi tới nơi, kéo chuông và thổi còi! tôi có vẻ một tên tướng cướp.

Người ta mở cửa cho tôi. Tôi đến hơi sớm một chút.

“Không hại gì, bác gác cổng nói, để tôi mặc quần áo; ông ngồi đây.”

Bác mặc áo sơ-mi trần nói chuyện với tôi.

- Ông xem tôi như thế này đây, tôi làm gác cổng Học hiệu từ mười

năm nay; suốt chín năm trước là một ông khác không phải ông Ăng-tê-ta
cai quản cái tiệm này – Ông đó làm ra vàng, ông ạ! – Nhưng ông Ăng-tê-ta
là một người vụng về đã mất khách, mang công mắc nợ ngay, và được đến
đâu hay đến đấy!… Ông ta sa lầy đến nỗi phải mua chịu quần đùi để bán
lại, và phải cho học trò ăn toàn xúc-xích Đức làm chúng xót cháy cả ruột.
Ấy, bà nhà tôi biết hết!… Ông ta chưa trả tiền quần đùi, xúc-xích cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.