CẬU TÚ - Trang 190

Tôi cứ vào thẳng – mặc kệ!

Hình như có một con mắt dán vào lỗ khóa – một con mắt thao láo, như

mắt vẽ ở gáy các đồ sứ.

- À! thằng nhóc!

Người ta mở cửa cho thằng nhóc…

Tôi xông vào, và xin vừa đặt chân vào, tôi thét ngay tên ông tìm việc

lên thật to:

- Ông Fi-êc-manh!…

Tôi thét to như người ta gọi số xe ngựa ở cửa một buổi vũ hội! Tôi

thét to mà không nhằm nói với ai cả, đầu ngẩng cao, mắt nhắm lại để tỏ
rằng tôi không phải là một tên mật thám và tôi không đến vì chuyện quần
đùi, xúc-xích, hay chuyện mứt.

Tôi nhắc lại, mắt càng nhắm nghiền, như thể có xà phòng trong mắt:

- Ông Fi-êc-manh, ông Fi-êc-manh!

Một bàn tay nắm lấy tôi, và tôi cảm thấy người ta dẫn tôi vào một gian

buồng nhỏ.

“Anh đừng kêu to quá như thế!…”

Tôi làm thế với ý định tốt thôi.

Cuối cùng tôi đã ở trước mặt ông Ăng-tê-ta, ông ta nhìn vào bức thư

của lão Fi-êc-manh, và bảo tôi:

“Thưa ông, ông biết rõ các điều kiện rồi đấy, mười lăm phơrăng một

tháng, ăn bữa sáng ở lớp học và ông cung cấp còi.

Tôi nghiêng mình – định bụng không ngạc nhiên vì bất cứ chuyện gì.

Ông Ăng-tê-ta lại nói thêm.

- “Một ý kiến! Ông có khái tính không?”

Tôi ngỡ ông ta ưa những người có bản chất kiêu kỳ, hăng hái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.