CẬU TÚ - Trang 188

Tôi không thể nhận cơm không – vì cơm không thì tôi sống, mà

Lơgrăng chết.

Bà Fi-êc-manh bàn góp vào.

- “Ông Fi-êc-manh này, ở chỗ người ta thổi còi ấy?

- Nhưng có lẽ ông Vanhtrax không muốn một chỗ người ta thổi còi?”

Tôi không hiểu họ nói chuyện gì. Nhưng sợ làm rắc rối thêm tình hình,

tôi tuyên bố rằng trái lại, tôi rất thích chỗ đó. “Một chỗ người ta thổi còi
chính là cái tôi vẫn mơ ước”. Rồi ta sẽ xem nó là cái gì! Trong khi chờ đợi,
phải có cái ăn cho Lơgrăng; tôi không muốn thấy xác lạnh của anh trong
giường tôi: đêm tôi sẽ không ngủ được.

“Thôi được! đây là thư viết cho ông Ăng-tê-ta, ở phố Va-nô. Anh được

ăn bữa trưa ở chỗ dạy học và mười lăm phơrăng một tháng.”

Ăn trưa ở chỗ dạy học!… mười lăm phơrăng một tháng – vậy là mười

xu một ngày. Ôi chao! Lạy Chúa! Tháng này có những ba mươi mốt
ngày!…

Tôi cầm bức thư viết cho ông Ăng-tê-ta và tới phố Va-nô.

HỌC HIỆU ĂNG-TÊ-TA

Một cổng ra vào lớn với hai cánh.

Buồng người gác cổng ở bên tay trái.

Tôi bước vào – Bà gác cổng đang ninh món sách bò.

“Tôi muốn hỏi ông Ăng-tê-ta?”

Bà nhìn tôi từ đầu đến chân có vẻ nghi ngại và trùng trình chưa muốn

trả lời. Cuối cùng bà tưởng như nhận được ra tôi.

- “À! anh đã tới vì chuyện quần đùi đấy phải không?

- Bà lầm rồi…

- Đúng, đúng, tôi nhận ra anh mà lại!

- Tôi cam đoan, thưa bà…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.