CẬU TÚ - Trang 189

- Thế vì chuyện xúc-xích phỏng?”

Tôi cố giải thích mục đích cuộc thăm của tôi.

- “Tôi truyền bá học vấn…

- Thôi đi, thôi đi!” bà lắc đầu ra vẻ ranh mãnh.

Không có cách nào vào được. Bất khả!

Tôi thất vọng, lượn quanh trước cổng! Tôi tìm cách xem có thể trèo

qua tường được không!…

Trong lúc lượn quanh, tôi thấy một ông to béo bước vào, và một phút

sau, bà gác cổng bỏ ninh sách đi ra.

Người to béo kia là “ông” gác cổng. Có khi bác ta dễ tính hơn bà vợ.

Tôi lại quay vào buồng gác cổng và nói rất nhanh trường hợp của tôi,

lần này tôi đưa tên người tìm việc ra trước.

“Tôi đến…”

Bác ngắt lời tôi, vẻ như đã biết chuyện:

- “Anh đến vì chuyện xúc-xích chứ gì?

- Không, một Sở tìm việc làm giới thiệu tôi đến để làm giáo sư. Ăn sáng

ở chỗ dạy học và mười lăm phơrăng một tháng.

- À, à! Anh nói thật chứ?

Tôi cam đoan là mình nói thật.

- Thôi được! anh vào trong kia, chỗ cuối sân, về bên phải.

Chắc ông Ăng-tê-ta hoặc bà vợ có ở đấy. Anh sẽ trình bày việc của

anh.”

Tôi đi qua sân – Sao mà im ắng vậy!…

Tôi như thoáng thấy một bóng người chạy trốn khi tôi đến gần. Hình

như tôi nghe thấy nói: “Hắn đến vì chuyện mứt đấy!”

Tôi gõ cái cửa bác gác cổng đã chỉ cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.