CẬU TÚ - Trang 198

Bà đã đóng một cửa, hai cửa! Tôi đạp tung cửa; tôi hét lên: Mười lăm

phơrăng! Mười lăm phơrăng!

Vừa chạy bà vừa cởi quần áo ra, tôi không hiểu tại sao.

Khi mọi người nghe tiếng bà kêu chạy đến thì trên người bà chỉ còn

mỗi cái váy lót và một chiếc áo nịt nhỏ.

Vậy thì chúng tôi phải ra Sở cẩm.

Ông Ăng-tê-ta xuất hiện…

Ông chui ở đâu ra không biết, vẻ phiền muộn, và xông vào buồng

riêng của viên cẩm. Người ta tránh không để ông đi gần tôi; người ta sợ xảy
ra chuyện ô nhục và đau đớn.

Con “chó” của viên cẩm theo chân ông ta vào buồng nhưng lát sau con

chó ấy quay ra, tới gần tôi, đặt một bên đít trên ghế dài và thì thầm bảo tôi,
có vẻ thân thiện và hiểu biết:

“Anh có tiền không?

!!!!

- Vì rằng nếu anh có tiền thì chuyện này có thể thu xếp ổn thỏa được.

- Vậy là không thu xếp ổn thỏa được à?…”

Có tiếng nói lọt qua cửa:

- “Cho tên Vanhtrax vào.”

Tôi vào.

Viên cẩm ra hiệu bảo tôi ngồi rồi bắt đầu:

- “Anh bị bắt do đơn kiện của bà Ăng-tê-ta, bà ta đã phải chạy từ buồng

nọ sang buồng kia để thoát khỏi trò quỷ ám của anh, cho tới lúc bà tìm
được cách đóng sập cửa nhốt anh vào một căn phòng nhỏ. Cảnh sát đã tới
tìm anh ở trong căn phòng ấy…

- Thưa ông…

Viên cẩm chưa nói xong, còn một câu nữa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.