CẬU TÚ - Trang 200

về các trò ân ái do tôi cung cấp từ trước.

“Vì bằng thế thì tôi sẽ đòi đắt hơn, tôi mỉm cười.

- Hà! Thế là được giá đấy!… Nhưng đấy là vấn đề hai bên mặc cả với

nhau.”

Viên cẩm nghĩ một lát và nói tiếp:

“Tôi tin là anh vô tội. Với những hạnh đào, khoai tây rán và mứt nho,

tình dục của anh phải êm dịu hơn là hăng hái… Cứ bốn ngày anh được một
quả trứng thật đấy, nếu anh khai đúng - và nếu anh chứng minh được rằng
ba hôm nay anh chưa được ăn trứng - thì không một thầy thuốc nào sẽ kết
luận là có mưu toan cưỡng dâm được.

- Đúng thế phải không ông?

- Thôi ta nên dập tắt việc này! Tôi chỉ khuyên anh là thôi, đừng đòi họ

mười lăm phơrăng nữa.

- Nhưng, thưa ông, tôi không phải chỉ có một mình!

- Anh có vợ à, gay nhỉ!

- Không, nhưng tôi phải nuôi một đứa trẻ mồ côi.”

Tôi nói dối Lơgrăng là trẻ mồ côi - tôi hy vọng sẽ gợi được lòng

thương! Nhưng rồi phải xí xóa chỗ mười lăm phơrăng; nếu tôi không xí
xóa, vợ chồng Ăngtêla sẽ tiếp tục đi kiện!

Vậy là tôi đã bị một thắng dòng ăn mứt nho, nhét áo sơ-mi vào quần,

hỉ mũi cho trẻ, và tối nay tôi sẽ còn bị lão cho vay nợ lãi gọi là thằng ăn
cắp, và ngày mai sẽ bị lão Tuyêckê đuổi đi; và thế là đã hai ngày, Lơgrăng
nhịn đói!…

Thậm chí anh mà chết tôi cũng chẳng thể chôn được!

Đó là bước đầu vào nghề dạy học của tôi!…

Lơgrăng không chịu đựng nổi cái họa đã đổ lên đầu chúng tôi, và anh

viết một bức thư có mùi đuôi cá xin gia đình hãy giơ tay đón lấy anh. Vài
tuần nữa, anh sẽ trở về ngã vào vòng tay ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.