CẬU TÚ - Trang 202

XX

BA BƠ BI BÔ BU

Tôi quay lại nhà ông Fiêcmanh, ông ta đi vắng; ông cưới con gái.

Tôi đến nhà ông Fiđen - một người tìm việc làm khác.

Ông Fiđen ở phố Xuygie, trong tầng nhà gần sát đất.

Không có ai để mở cửa cho khách. Ông chủ nhà không chịu bận mình

ra mở cửa mà lại không có người ở gái hay đầy tớ để báo tin có khách. Cứ
việc xoay quả đấm cửa rồi vào…

Một gian phòng đợi với những chiếc ghế gỗ mòn bởi mông đít của

bọn người khốn khổ; đen - màu đen từ những đũng quần bôi mực thòi ra;
bóng nhẫy vì đã dùng nhiều quá như những chiếc quần đùi; chân khập
khễnh như chân những anh chàng đeo mã tiếng la-tinh - chân sỏ giầy
thủng, lê bụng rỗng tới đây.

Buồng mờ tối, những chiếc rèm xanh đã bạc - người ta phải nín thở

khi vào! Không khí im lặng như ở hành lang quận cảnh sát… buồng riêng
viên cảnh sát trưởng - tôi biết lắm! - như ở hành lang ngồi chờ viên dự
thẩm của nhân chứng hay người bị cáo…

Người ta nói chuyện thì thầm. Ông chủ bước ra. Mọi người im lặng -

như ở trường học vậy.

Vậy mà, tất cả chúng tôi ở đây đều sức vóc đi lính được cả.

Tôi thấp thỏm chờ đến lượt mình!

Đối với lão Fiêcmanh thì thật là dễ chịu, tôi được ưu đãi, vì tôi đã đi

cùng Matutxanh đến nhà lão. Nhưng Fiđen, ông tìm việc làm ở phố Xuygie,
ông ta chưa bao giờ gặp tôi cả, và vẻ mặt ông chẳng niềm nở mấy, một bộ
mặt vừa vàng vừa xanh với đôi kính lam và bộ ria đen bết vào da như ria
giả để diễn kịch; tóc dài và phẳng, răng xún.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.