CẬU TÚ - Trang 204

Lão mắng tôi là “đồ tàn tật”, và làu bàu đặt lại chiếc bảng con đeo trên

ngực.

Tôi tới nhà ông Bơnoazê.

Ông đang cãi nhau với vợ; họ văng vào mặt nhau những tiếng còn xơi

mới có trong ngữ pháp! Tôi làm ngăn trở cuộc đấu khẩu của họ, họ không
nghe thấy tôi bước vào.

Tuy nhiên tôi đã gõ cửa, và tôi ngỡ người ta đã bảo: “Cứ vào!”

Ông Bơnoazê vươn thẳng người như con gà trống và hỏi tôi muốn gì.

Tôi đưa bức thư ra.

- Anh đã dạy học bao giờ chưa?…

Bao giờ cũng vẫn câu hỏi ấy! - mà bao giờ tôi cũng đáp:

- Chưa, tôi đỗ tú tài.

- Tôi không cần đến tú tài. Anh có biết dạy BA, BƠ, BI, BÔ, BU

không? Anh đã bao giờ nói suốt ngày BA, BƠ, BI, BÔ, BU chưa? - BA,
BƠ, BI, BÔ, BU suốt ngày?

Chưa, suốt ngày thì chưa! Mà là vào hồi tôi còn nhỏ. Nhưng bây giờ

tôi cần kiếm miếng ăn và tôi ra hiệu là tôi đã nói BA, BƠ, BI, BÔ, BU rồi -
BBA, BBƠ… nói những vần ấy, môi tôi cứ dính vào với nhau!…

Bà Bơnoazê đã đội lại mũ ngay ngắn, nói chen vào.

Ông cứ thử xem sao, bà vừa nói với chồng, vừa nhìn tôi từ đầu đến

chân, như thể bà nâng xem miếng thịt nặng bao nhiêu ở chợ.

Và người ta thử tôi.

Ba mươi phơrăng một tháng. Ăn uống thì tôi tự túc. Tôi được nửa

tiếng tự do vào buổi trưa để ăn bữa trưa.

Không có xe ngựa như ở trường Ăngtêta, cũng không có chuồng ngựa;

nhưng giá có chuồng ngựa thì hơn, mùi chuồng ngựa sẽ át được mùi lớp
học! Ồ! Giá như có chuồng ngựa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.