CẬU TÚ - Trang 297

“Cứ vào!”

Ông Poariê có vẻ mặt ủ ê – ông ngồi trong ghế bành, nước da vàng,

người gầy, nhưng vẫn còn vui tính.

“A! Bà Gô giới thiệu anh đến đây! Anh đế để cắn hả?…”

Tôi ngắt lời ông ta.

Tôi đến để nhổ!… Hay là tôi nhầm nhà?

Tôi giải thích điều đó và ông Poariê đáp:

“Nhổ! Cắn! Không hề gì, miễn là anh chửi lão Muytxi cho lão tức lên

mà chết!… Phải, anh, phải cho lão tức lên mà chết!… Nếu anh không phải
người có thể làm được một bài vè… cho lão Mutxy tức đến chết thì anh
đừng xen vào chuyện này!…”

Tôi không dám quả quyết lắm.

Ông Poariê có vẻ lo lắng và gãi cằm:

“Trông anh có vẻ ngây thơ quá!”

Việc đặt hàng đến tong mất! Nếu tôi có vẻ ngây thơ quá thì hỏng! –

Tôi liền làm vẻ mặt sa sầm, một nụ cười cay độc, mắt vàng ệch…

Ông Poariê có vẻ vững tâm hơn và mời tôi ngồi xuống:

“Ta cứ thử, ông nói, xem anh viết lách thế nào! Để tôi kể lại câu

chuyện. Anh nghe cho kỹ nhé! Ngày xưa có hai vợ chồng lão mõ tòa là loại
đểu cáng nhất vùng; chồng thì cao bằng chiếc ủng – vợ thì người vặn vẹo
như cái mở nút chai; vợ chồng lão nuôi một con chó đuôi như cái kèn
trompet. – Đấy là cốt chuyện của anh đấy! – Vợ chồng lão ta tên là…
Muytxy – anh làm đi! – Phải làm cho chúng tức đến chết… cả thằng chồng,
mụ vợ, lẫn con chó.”

Vậy vấn đề là làm cho chúng phải chết!…

Thoạt đầu tôi ra thư viện tra cứu những nhà thơ trào phúng để gây

hứng. Tôi chỉ thấy nhức đầu. Cuối cùng cả đêm tôi đẻ ra năm đoạn thơ
khốn khổ. Liệu ông Poariê sẽ nghĩ thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.