CẬU TÚ - Trang 298

Tôi viết thư cho ông.

Ông trả lời:

“Vừa hay lúc này tôi khỏe hơn. Mai tôi sẽ rời khỏi nhà thương

Đuyboa. Tôi đã mời đám anh em họ ở Nivecne tới nghe bài của anh. – Trưa
mai anh hãy đến hiệu Foayô; lúc ăn tráng miệng anh sẽ hát bài vè của anh.”

Hôm sau, ăn bữa trưa kiểu Gacgăngchuya

[97]

. Patê gan mỡ, gà giò, thịt

quay, rượu Buôcgônhơ, rượu ngọt, đồ tráng miệng, xì gà!

Và bây giờ nhường lời cho nhà làm vè.

Tôi đứng dậy, tôi ho, mặt tái nhợt, rồi lại ho nữa.

“Anh hãy uống một cốc vang!”

Tôi uống hai cốc! Và mặt đỏ, hơi bốc, tôi bắt đầu. Tiến lên!

Thành công!

“Ông Vanhtrax! CHÚNG NÓ SẼ CHẾT!”

Cùng lúc ấy, vui đến ngạt thở, quặn người vì hoan hỉ, ông Poariê kéo

tôi vào một góc, lục tìm trong túi và giúp cho tôi bốn đồng luy!

“Tôi sẽ giúp ông kiếm được nhiều nữa, ông nói. Ông có biết phá quấy

bọn quản lý văn khế không? Tôi còn muốn làm chết một lão quản lý văn
khế!”

Đó là một nguồn cảm hứng. Tôi có nơi tiêu thụ tại các tỉnh miền

Trung. Đơn đặt hàng ùn về. Từ các tỉnh lẻ người ta viết thư cho tôi! Tôi làm
theo đơn đặt – tôi châm biếm theo ảnh.

Tôi gieo rắc thơ đả kích và mối bất bòa trong các gia đình. Kiếm được

lắm tiền.

Nhưng gì thì cũng phải mòn! Được hai tháng thì tôi cạn sạch.

Vai trò thi sĩ trào phúng của tôi chấm hết! Tôi chết như con ong bị gẫy

ngòi trong vết đốt, tôi chết trên một bài ca được trả mười phơrăng! Tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.