CẬU TÚ - Trang 68

Thứ tư.

Hôm nay là ngày biểu tình!

Chúng tôi đứng trên quảng trường Păngtêông. Khách sạn Mutông tới

trước giờ một tiếng; chưa thấy bóng một ai.

Bầu trời xám, mặt trời bị che phủ.

Người ta thong thả kéo tới, từ xa nhìn xem có ai ở đấy chưa, người thì

vì nhũn nhặn, người thì vì rụt rè, tất cả đều sợ mình làm không đúng lệ.
Cuối cùng quảng trường đã đầy người và có khoảng năm chục người đứng
trước Trường Luật.

Mọi người đã sẵn sàng! Tiến lên!

Chúng tôi im lặng đi xuôi xuống – có lệnh là không được la một tiếng

và mọi người đều tuân theo như lính hoặc người nhà thờ.

Thậm chí hơi buồn nữa, cuộc đi diễu không tiếng động và không cờ

ấy.

Cờ cũng như tiếng hô đã bị nghiêm cấm; trước hết không có cờ; muốn

có thì phải thửa trước. Phải mua vải và thuê viền. Chứ không có cờ may sẵn
như tôi vẫn tưởng, không có cờ của các trường học, không một lá.

Hình như trời mưa!

“Mưa nặng hạt, tôi vừa nói với Matutxanh vừa giơ tay ra.

- Không phải hạt mưa, có đứa nào nhổ nước bọt đấy”, anh đáp thật to;

nhưng anh nói khẽ vào tai tôi những điều lo ngại của anh.

Đã tới lúc không thể chối là không mưa mà không bị coi là trắng trợn;

vả lại chúng tôi đã thấy ở đằng xa những chiếc ô xòe ra. Chiếc ô dần xòe ra
làm Matutxanh tái mặt!

Ba chúng tôi nhìn nhau, cặp mắt buồn rầu, nhưng chúng tôi chỉ đành

kéo cổ áo lên – như những viên đại tá đi đầu trung đoàn, trước đạn bắn, chỉ
giật cho cổ ngựa cao lên rồi hiên ngang tiến lên dưới đạn lửa.

Mưa rơi, mưa rơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.